Triêu Huân nghe Nhược Yên nói, hai mắt liền tỏa sáng, liền nói:” Đúng vậy! Sao trẫm không sớm nghĩ tới chứ? Tiểu tử Minh An tối ngày bài trò, làm các thái phó đau đầu chịu không nổi, thay nhau đòi cáo lão hồi hương. Chi bằng đưa Mặc Tự Ngôn vào đó, thứ nhất có trẫm ngày ngày lui tới, không tin không trị được tên nhóc kia!” Điều quan trọng là hắn không cần xuất cung cũng có thể gặp người trong lòng mình, nhưng ngoài mặt hắn cũng không nên tỏ ra vui mừng quá mức.
Nhược Yên nhìn vẻ kích động của hắn mà lắc đầu. Ai có thể khiến con hồ ly trở nên hồ đồ thế này? Đáp án dĩ nhiên chỉ có thể là sư phó nhà nàng thôi, thật đúng là, những kẻ đang yêu thường hay trở nên ngu ngốc, dù là vua một nước cũng không ngoại lệ mà.
Chợt như nhớ tới cái gì, Nhược Yên chột dạ liếc qua Triệu Doãn bên cạnh, đầu nàng liền nổi lên mấy vạch đen. Thì ra nảy giờ nàng cùng hoàng thượng bàn tán cái gì, hắn cũng không quan tâm, mà đang bận... gỡ mấy sợi tóc của nàng do gió thổi vướng vào dây cột, chăm chú tỉ mỉ đến mức nàng không hề cảm giác được lọn tóc đang ở trên tay hắn.
Trong lòng nàng thầm gào thét: Bộ chàng không thấy mất mặt sao???
Triệu Huân cũng thấy hành động “thê nô” này của đệ đệ nhà mình, hơi cau mày nghĩ nghĩ một chút, quyết định mặc kệ rồi mở cửa bước ra ngoài.
Hôm sau, mới sáng sớm thánh chỉ đã đến, phong Mặc Tự Ngôn làm thái phó, chuyên phụ trách dạy dỗ thái tử Triệu Minh An, ngay lập tức vào cung kiến giá.
Mặc Tự Ngôn vẻ mặt bình tĩnh như đã sớm biết chuyện này, tiếp nhận thánh chỉ rồi trở về viện của mình thu thập hành lý, Nhược Yên đang cùng Triệu Doãn ăn điểm tâm, nghe được liền lập tức chạy ngay đến tiễn.
Vừa đi trong lòng vừa mắng hồ ly chết bầm, trễ một chút không được sao? Người cũng đã lừa vào cung, cần gì gấp gáp vậy.
Mặc Tự Ngôn đang thu thập hành lý của mình, thật ra cũng không có gì nhiều, chỉ là những món vật dụng thường ngày, do đã sài quen nên không nỡ thay đổi. Đang gói kỹ những quyển sách yêu thích, thì đã nghe tiếng Nhược Yên gọi mình.
-“Sư phó muốn đi ngay bây giờ sao? Không định đợi từ biệt ta à!” Nhược Yên bất mãn nói.
Y để mấy quyển sách xuống, quay qua mỉm cười ôn hòa nhìn Nhược Yên nói:” Ta biết rõ Yên Nhi sẽ đến mà, nếu không thì thu thập xong ta cũng qua đó tìm nàng thôi.”
Dù nàng có bất mãn hay khó chịu cỡ nào, khi nhìn dung nhan phiêu dật xuất trần đó lại đang mỉm cười với nàng, thì nàng thật không có cách nào phát tác được! Khẽ thở dài trong lòng nghĩ, nếu các cô nương trong kinh thành biết sư phó nhà nàng đã bị tên hồ ly ăn mất, chắc sẽ tức đến vỡ tim mất a! Nhưng nàng hoàn toàn quên mất Mặc Tự Ngôn đi đến bước đường này là do một tay nàng thúc đẩy.
Nhược Yên vô cùng tự nhiên bước vào phòng, tự tay rót tách trà uống cạn một hơi, vì lúc nảy vội vàng ăn điểm tâm nàng còn chưa kịp uống nước đã hấp tấp chạy tới, đặt tách trà đã thấy đáy xuống mới ngập ngừng hỏi:” Người... không hối hận chứ?”
Mặc Tự Ngôn ngẩn người một chút, rồi chậm rãi đáp:” Ta không biết! Tuy đã sống qua một đời, nhưng ta vẫn không cách nào đoán trước được chuyện gì, nhưng ta nghĩ... nếu không thử một lần, làm sao biết được mình có hối hận hay không?”
Nhược Yên vô cùng tán thưởng suy nghĩ này của y, trong đời người dài ngắn bao lâu ai biết được? Nếu chuyện gì cũng sợ hãi không dám làm, không dám muốn, cứ sống bình bình yên yên ngày này quá ngày khác, thì sống một đời có khác gì một ngày đâu?
Nàng đứng lên đi đến bên cạnh Mặc Tự Ngôn, tuy chỉ cao đến vai y, nhưng cũng ra dáng bằng hữu mà rướn người vỗ vỗ vai y cổ vũ:” Người yên tâm đi, ta tin hoàng thượng sẽ không để ai bắt nạt người đâu! Còn nếu hắn bận quá không ra mặt thay người, cứ nói với ta, ta sẽ cho những kẻ đó biết tay! Sau này rảnh rỗi ta sẽ kêu Triệu Doãn đưa ta vào cung thăm người.”
Mặc Tự Ngôn nghe vậy liền cưng chiều xoa đầu nàng, nét mặt vui vẻ nói:” Yên Nhi đừng quên, sắp đến ngày đại hôn của nàng và vương gia đấy, lúc đó thân là sư phó của nàng, ta đương nhiên không thể vắng mặt rồi. Đâu cần đợi khi nào mới gặp.”
Liếc thấy nét trêu chọc hiếm thấy trên gương mặt nho nhã bất phàm kia, Nhược Yên huýt vào tay y một cái đáp trả:” Đúng a! Sắp tới ta với người thân càng thêm thân rồi, ta với Triệu Doãn về một nhà, người cùng Triệu Huân về một điện, như vậy quan hệ của ta và người có phải là... hì hì.”
Nhược Yên cố ý nói một nửa rồi dừng lại cười ra tiếng, lại không nói tiếp.
-“Khụ! Khụ!” Mặc Tự Ngôn mất tự nhiên ho liên tiếp mấy tiếng.
So về độ dày của da mặt thì Nhược Yên đi theo Triệu Doãn luyện tốt hơn Mặc Tự Ngôn nhiều! Huống chi chuyện của nàng và Triệu Doãn thành thân vốn là chuyện thường tình, nhưng quan hệ giữa hắn và hoàng thượng hơi có phần nhạy cảm. Nên liền chặn lại không để nàng nói tiếp.
Nhìn dáng vẻ láu cá trên mặt Nhược Yên, Mặc Tự Ngôn dù có ôn hòa thế nào cũng không chịu nổi, đưa tay muốn nhéo một bên má của nàng cho nàng không cười được nữa, nhưng mới chạm vào mặt nàng đã nghe một tiếng đằng hắng sau lưng vang lên.
Nhược Yên ngẩn người tự hỏi, chuyện gì đây? Cảm lạnh tập thể hay sao nhiều người cùng nhau ho vậy?
Nàng vừa quay người lại đã thấy Triệu Doãn mang theo gương mặt đen xì bước vào. Nhìn nàng chằm chằm như thể bắt quả tang nàng đang “trèo tường” không bằng!
Nàng hơi ngạc nhiên mở lời hỏi:” Sao chàng đến đây? Không phải nói đến thư phòng giải quyết chính sự sao?”
Triệu Doãn vốn muốn phát tác, nhưng nghĩ lại Mặc Tự Ngôn là người của hoàng huynh rồi, không nên tỏ thái độ thái quá, mới nuốt những lời oán hờn lại, lạnh lùng trả lời:” Ta sợ không đến thì nàng làm trễ nải thời gian của Mặc Công Tử, à không, Mặc thái phó mất. Nên nhớ hoàng thượng còn đang đợi trong cung đấy. Nàng không nên giữ người lại quá lâu mà làm hoàng thượng phật lòng.”
Mặc Tự Ngôn nghe vậy liền lên tiếng nói:” Vương gia đừng lo, chỗ tại hạ cũng không có gì để thu thập, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, đang từ biệt Yên Nhi mấy câu thôi. Vì sau này sẽ không có dịp dạy nàng nữa rồi.”
Mặc Tự Ngôn ăn nói thấu đáo, Triệu Doãn cũng hiểu được nên không nói gì, hắn chỉ bực vì hai người lúc nảy thân thiết đụng tay đụng chân thôi. Liền quay qua Nhược Yên nói:” Ta đã thu xếp xong chuyện phân phó người hầu ở Lục phủ rồi, nàng chuẩn bị đi chút nữa ta đưa nàng quá đó gặp mặt.”
Mặc Tự Ngôn thấy Nhược Yên và Triệu Doãn cũng có việc cần làm, liền chấp tay nói:” Vương gia, tại hạ cũng nên đi rồi, các thái giám còn đang chờ ở tiền sảnh, thời gian này đã làm phiền vương gia nhiều, Mặc Tự Ngôn vô cùng cảm tạ.”
-“Mặc thái phó quá lời, người là sư phó chính ngôn của Vương phi tương lai của Thành Vương phủ, cửa Thành Vương phủ luôn mở cửa vì người, không cần khách sáo.” Triệu Doãn cũng là người hiểu đạo lý, nên ngoại trừ ghen tuông ra cũng không hề ác cảm gì với y, thậm chí còn rất thưởng thức tài năng và hiểu biết của y nữa.