Nghĩa Nữ Của Thành Vương

Chương 49: Chương 49: Phụ Trách




Triệu Doãn nhìn tiểu nha đầu đứng chưa tới ngực mình, còn đang cố gắng cúi đầu càng thấp càng tốt này. Trong lòng yêu thương không thôi. Cánh tay to lớn của hắn dang ra ôm lấy Nhược Yên vào lòng ôn nhu nói:” Qua đình ngồi một lát, ta có việc muốn nói với nàng.”

Nhược Yên nhu thuận theo hắn bước qua mái đình ngồi xuống.

Cuối mua thu, dù giữa trưa nhưng có những cơn gió thổi qua hồ sen, làm không khí trong mái đình mát mẻ vô cùng.

Triệu Doãn cùng Nhược Yên vừa ngồi xuống, Niên lão chẳng biết từ đâu xuất hiện, cho người đem trà thơm, bánh ngọt và mứt quả dọn lên bàn, xong đuổi mọi người lui xuống hết.

Đợi một lúc lâu, Nhược Yên cũng chưa thấy Triệu Doãn lên tiếng, hắn chỉ im lặng rót cho nàng một ly trà, Nhược Yên cũng không khách khí, đưa tay nhận lấy rồi cầm một miếng mứt đào vừa ăn vừa nhìn hắn hỏi:” Chàng có chuyện gì muốn nói với ta vậy? Có manh mối bọn áo đen sao?”

Nghe Nhược Yên hỏi hắn cũng không vội trả lời, nhấm nháp xong ly trà, Triệu Doãn mới từ tốn đáp:” Không! Ta chỉ muốn nói với nàng chuyện của chúng ta.”

Tim Nhược Yên như nhảy lên một nhịp, nhưng cố làm ra vẻ trầm tĩnh, nhỏ giọng nói:” Ta và chàng có chuyện gì để nói chứ.”

Triệu Doãn vẫn tỉnh bơ, dùng giọng điệu như bàn về chuyện thời tiết hôm nay thế nào nói:” Ta lại nghĩ khác, dù sao nàng cũng đã thật sự mười sáu tuổi, ta với nàng vốn nam nữ khác biệt, lúc cơ thể nàng còn bé thì không nói gì, đằng này... vẫn phải nói rõ về vấn đề trách nhiệm mới tốt.”

Nhược Yên nghĩ hắn vì chuyện sáng nay nên đòi chịu trách nhiệm với nàng, nàng mới không cần đấy! Liền lớn tiếng phản đối:” Ta không cần chàng chịu trách nhiệm với ta!”

Triệu Doãn nhìn Nhược Yên một lúc, tỏ vẻ ngạc nghiên nói:” Ta nói sẽ chịu trách nhiệm với nàng bao giờ? Ý ta là, nàng đã thấy hết cơ thể ta, lại còn sờ mó khắp nơi, ta đang muốn Nhược Nhi phụ trách với ta mới phải a!”

Nghe Triệu Doãn cưỡng từ đoạt lý, mặt Nhược Yên không biết do thẹn hay giận mà đỏ lên, lập tức quát:” Chàng có phải nam nhân không? Ai lại đi bắt nữ nhân chịu trách nhiệm chứ? Người nên phụ trách không phải là chàng sao? Huống hồ hoàn toàn do chàng chủ động mà!”

-“Nhưng rõ ràng do nàng quyến rũ buộc ta chủ động, lại còn hợp tác rất tốt mà. Hơn hai mươi hai năm ta chưa từng bị ai tiếp cận, nay bị một mình nàng nhìn thấy hết, không bắt nàng phụ trách thì bắt ai bây giờ?” Triệu Doãn mặt không đổi sắc nói.(HP: Ta muốn phụ trách! Hãy để ta phụ trách!!! ing~)

Không hiểu sao hôm nay miệng mồm hắn nhanh nhẹn như thế, Nhược Yên không biết đối đáp thế nào, liền đập tay lên bàn dứt khoát nói:” Ta không cần biết, ai chủ động thì bắt người đó phụ trách, tóm lại không phải ta!”

Cứ tưởng Triệu Doãn sẽ dùng lý do gì để đối phó nàng, ngờ đâu hắn chỉ ngồi ngẫm nghĩ một chút, sau đó mỉm cười nói:” Cũng được!”

Đầu óc Nhược Yên bỗng trở chậm chạp, nghi hoặc hỏi lại:” Cũng được cái gì?”

Triệu Doãn nở nụ cười đắc ý, ôm lấy Nhược Yên đang thừ người đặt lên đùi mình, cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng nói:” Chẳng phải Nhược Nhi nói ai chủ động thì để người đó chịu trách nhiệm sao? Ta liền theo ý nàng.”

Mất một lúc Nhược Yên mới hiểu được mình bị tính kế, nhìn lại thấy mình đang bị hắn ôm trong lòng, nàng thẹn quá hóa giận, đánh lên ngực hắn mắng:” Chàng thật vô sỉ, chuyện như vậy cũng gài bẫy ta! Để người ta biết đường đường là Thành Vương gia lại đi bắt nạt một tiểu cô nương, người ta sẽ cười thúi mũi chàng!”

Bị bàn tay nhỏ nhắn của nàng vỗ lên ngực mình, không đau, không ngứa, chỉ làm hắn càng thêm hưởng thụ khi nàng làm nũng với mình. Triệu Doãn ôm chặt nàng vào lòng, vỗ nhẹ lưng nàng ôn nhu nói:” Ta quan tâm người ngoài làm gì, ta chỉ quan tâm nàng nghĩ gì thôi! Ta đã cho nàng hai lựa chọn, nàng chọn rồi sau này không được hối hận.”

-“Hai lựa chọn nào? Sao ta không biết?” Nhược Yên cảm thấy đầu óc mình dạo này thật chậm lục, nàng không nhớ được nảy giờ mình có lựa chọn gì hay không. Nên ngạc nghiên nhìn hắn hỏi.

-“ Lựa chọn thứ nhất nàng phải chịu trách nhiệm với ta! Thứ hai là ta chịu trách nhiệm với nàng, mới vừa rồi nàng vừa chọn xong, giờ có muốn trốn cũng không còn kịp nữa!”

-“Vậy cũng tính là hai lựa chọn à? Có khác gì nhau chứ?” Nhược Yên ngước nhìn gương mặt anh tuấn đường hoàng của hắn, rồi thở dài bất lực thốt lên:” Triệu Doãn a! Âm hiểm, vô sỉ cũng có thể công khai như vậy sao? Ta thật không phải đối thủ của chàng mà!”

Nhìn biểu tình khoa trương của nàng, hắn bật cười nói:” Nàng đừng lo, không phải đối thủ cũng không sao, ta với nàng cùng phe là được!”

Nhược Yên thật hết cách với hắn, trong lòng thầm ngọt ngào. Nói không nói lại. “Làm” cũng không “làm” lại hắn. Chịu thôi! Nàng nhớ khi ở hiện đại, có đọc ở đâu đó một câu rằng: Nếu bị cưỡng bức mà không chống cự được, thì nên nằm im tận hưởng! Huống chi hắn dù bá đạo nhưng rất dịu dàng, vậy thì lấy lí do gì để mà kháng cự chứ.

Hai người đang nói chuyện trong đình, không khí đang bị mùi đường mật ngọt ngào bao phủ, chợt nghe tiếng ho khẽ từ bên ngoài vọng vào. Nhược Yên hoảng hồn nhảy từ trên đùi Triệu Doãn xuống. Ngồi xuống ghế bên cạnh, bưng lấy ly trà uống vội vàng, đầu cúi thật thấp, từ phía ngoài nhìn vào dễ tưởng rằng nàng úp mặt vào trong ly trà tự sát! =.=’’

Triệu Doãn đưa mắt nhìn thấy Niên lão đứng bên ngoài cúi đầu, dáng vẻ như “ ta không nhìn thấy gì”, liền lên tiếng hỏi:” Có chuyện gì?”

-“Bẩm vương gia! Lục Yên Nhi, nhị tiểu thư của Lục phủ muốn cầu kiến, xin phép được thăm hỏi công tử Trần Thanh Ảnh. Nàng ta nói đã lâu không được gặp, từng cho người đến hỏi thăm thì biết công tử không khỏe nên đã lo lắng, liền muốn đến thăm.” Niên lão nhanh chống báo lại.

Cau mày, suy nghĩ một lúc, Triệu Doãn nói:” Cho người báo qua cho Trần Thanh Ảnh chuẩn bị, bổn vương ra gặp nàng ta một chút, sẽ để nàng ta vào gặp hắn.”

-“Dạ vương gia!” Niên lão nhanh chóng rời đi.

Triệu Doãn cũng không vội ra gặp Lục Yên Nhi giả mạo, mà trầm giọng gọi:” A Nhất!”

Không biết từ đâu nhảy ra một người, toàn thân bịt kín, y phục màu xám, trên tay cầm đoãn kiếm cúi đầu chờ lệnh.

-“ Cho người theo dõi nàng ta chặt chẽ, xem thử mục đích nàng ta đến đây có đúng là gặp Trần Thanh Ảnh hay không. Lưu ý mọi động tĩnh, Trần Thanh Ảnh từng cảnh báo nàng ta có võ công. Các ngươi cẩn thận hành động.” Triệu Doãn phân phó.

Người áo xám vẫn không nói tiếng nào, chỉ cúi đầu chào Triệu Doãn rồi phi thân rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.