Nghịch Lữ Lai Quy

Chương 30: Chương 30: Ác Mộng




“Anh không nói rõ ràng em không cho anh đi, rốt cuộc anh thích loại hình nào?”

“Ông đây thích loại ưa ở nhà, không gây chuyện không ngứa mắt, nấu ăn giỏi hiền lành dịu dàng hiểu lòng người, được chưa? Không muốn cái đồ đào hoa như thế.”

_____Mạc Thông choàng tỉnh dậy, tiếng nói lảnh lót của đứa em gái phá sản dường như vẫn còn quanh quẩn bên tai, rất có khí thế quấn quýt ba ngày dư âm không dứt. Cậu ta nhéo ấn ấn mi tâm, tiện tay ấn công tắc đèn huỳnh quang của cái đồng hồ báo thức nhỏ đặt trên tủ đầu giường, hơn ba giờ sáng.

Mạc Thông ngồi dậy, không biết có phải tại hôm nay Mạc Cẩn chạy sang làm ồn hơn nửa ngày làm cho cậu ta ở cách một cánh cửa vẫn phải chịu đựng ô nhiễm tiếng ồn thời gian dài hay không, mà lại mơ thấy cơn ác mộng như thế nữa.

An Tiệp bị hai con bé này hành hạ như thế mà vẫn chưa giảm thọ…đúng là người không thể chỉ nhìn tướng mạo nước biển không thể dùng đấu đong mà.

Nhưng mà cái cảm xúc này lại khiến Mạc Thông đột nhiên ý thức được, hình như mình chưa từng có nhiều kiên nhẫn như vậy, chưa từng dành nhiều thời gian như vậy mà ngồi xuống nghe mấy câu khùng điên lộn xộn của con bé, cũng chưa từng quan tâm xem Tiểu Du đọc những sách báo gì, là sách hay hay sách dở.

Thời điểm đêm dài người tĩnh, con người ta dễ dàng trở nên yếu đuối khác thường___Đặc biệt là trong một đêm đông lạnh giá, Mạc Thông ngẫm lại, những người cùng chung máu mủ với mình…cũng chỉ còn lại có hai con bé ấy thôi.

Bọn họ chính là…nương tựa nhau mà sống.

Nhưng mà cậu ta chưa từng làm hết trách nhiệm của một người anh…… Mà nếu như không có An Tiệp để soi vào, có lẽ cậu ta vẫn chưa nhận ra điều đó.

Mạc Thông ôm chăn suy nghĩ miên man, dòng suy nghĩ dần dần chẳng có điểm dừng____Một thời gian ngắn lúc gần nghỉ, Tiểu Du quên đồ gì đó, cậu ta ném sách xuống cửa sổ cho nó, hình như có thấy bên trong kẹp một tờ giấy ngôn từ mập mờ…hơn nữa rõ ràng còn là nét chữ của một thằng con trai.

Việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, cậu ta vốn vẫn muốn hỏi nó một chút.

Thế nhưng sau đó cậu ta bận quá, tất cả cái đống làm ăn không dám chìa ra ánh sáng của Tứ ca và Trần Phúc Quý đều cần cậu ta tự mình nhúng tay, rất nhiều hàng hóa buôn lậu, thậm chí là một phần súng ống đạn dược từ Trung Đông đưa tới…những thứ dính đầy khói súng và máu tươi ấy dời đi sự chú ý của cậu ta.

Làm cho cậu ta quên mất em gái của mình, còn cả cái người không biết đang ôm ý gì kia nữa……

Sau đó Mạc Thông thất bại phát hiện ra, mình không ngủ được.

Cậu chậm rãi đứng lên, vết thương sau lưng vẫn còn đau rát nhắc nhở cậu ta vẫn không cắt đứt nổi quan hệ với thế giới đó, cậu ta cẩn thận nhấc chăn, sau đó đi qua đẩy cửa phòng ra.

Mạc Thông định vào phòng sách ngồi một chút xem hằng ngày Tiểu Du …hoặc là cái tên An Tiệp thần bí kia đọc những sách gì, nhưng khi thấy bóng người cuộn mình nằm trên ghế salon, cậu ta lại dừng bước.

Căn nhà của An Tiệp nằm ở phía ngoài, buồng vệ sinh cùng phòng khách đều có cửa sổ. Chủ nhân quên kéo rèm che, ngoài cửa sổ rọi vào ánh sáng mỏng manh yếu ớt, chiếu lên đồ dùng trong nhà và cả lên người y.

Ghế sofa tựa hồ hơi ngắn hơn thân thể thon dài của người nằm trên nó, tay chân y co ro nhìn rõ tội nghiệp, cái chăn lông đắp hờ trên hông, hơn một nửa quét trên mặt đất.

Y hơi co vai, mấy sợi tóc hơi rối lòa xòa trên mặt, một tay đặt bên cạnh mặt, tay kia lơ lửng giữa không trung, lòng bàn tay để ngửa. Đôi tay kia phải nói là đẹp vô cùng, thế mà chủ nhân của chúng lại chẳng hề yêu quý, giữa lòng bàn tay còn rành rành vết mụn nước bị chọc vỡ còn chưa khép miệng.

Mạc Thông đứng sững đó, cậu ta không ngờ được gương mặt người đàn ông này lúc ngủ lại đầy tính kích động như vậy____khuôn mặt bình thản an tĩnh, thậm chí còn có vẻ đẹp kì lạ dưới ánh đèn lờ mờ ấy dường như mang theo một lực hấp dẫn trí mạng với kẻ độc hành trong bóng tối mà nội tâm phập phồng, bao nhiêu ồn ào huyên náo chẳng được yên bình.

Đã thế còn…Nội tâm Mạc Thông rên lên tức tưởi, bản thân cậu ta có giới tính khác thường, không phải khuynh hướng như người bình thường đâu.

Sau khi mơ thấy Mạc Cẩn đi ra lại bắt gặp cảnh này, vì thế ban đêm biến thành một trường bi kịch. Thế mà tên thanh niên này còn tận lực nhẹ chân nhẹ tay đi tới___“Mình chỉ muốn kéo cái chăn cho người đã cứu mình một mạng mà thôi.” Cậu ta thậm chí còn không nhận ra mình đang lấy cớ trong vô thức.

Đáng tiếc hệ thống phòng ngự của An Tiệp không khỏi hơi bị tốt quá, khi khoảng cách giữa Mạc Thông với y còn tận gần hai mét thì cái người vẫn đang ngủ rất say trên salon bỗng dưng mở choàng mắt, mà cặp mắt bình thường đều nửa mở nửa khép nhìn qua cực kì lười biếng của y lúc này rõ ràng còn tỉnh táo hơn bất cứ thời điểm nào khác, không có lấy chút xíu buồn ngủ nào.

Vỏn vẹn một ánh mắt, Mạc Thông đã ý thức được y là loại người nào…… Thì ra khuôn mặt say ngủ yên bình xinh đẹp đó cũng chỉ là một biểu hiện giả dối mà thôi. Mạc Thông nhún nhún vai: “Chăn của anh rơi dưới đất kìa.”

An Tiệp phát ra một âm thanh mơ hồ từ sâu trong cổ họng, tỏ vẻ mình đã biết, mí mắt díp lại, thân thể buông lỏng cuộn mình trở lại nguyên vị trí cũ, song căn bản không hề để ý chuyện chăn mền gì.

Mạc Thông câm nín, chẳng biết là y tỉnh thật hay là giả vờ tỉnh nữa. Cậu ta thở dài, nện bước đi tới nhặt chăn lên đắp kín cho y, còn vô ý thức dịch một chút, xoay người rót cho mình chén nước, lại về đến trong phòng ngủ, hiển nhiên đã quên béng mình đi ra ngoài để làm cái gì…

Sau đó lại ngủ___Ô, thì ra kéo chăn cho An Tiệp là hành động có tác dụng trị liệu chứng mất ngủ, quả nhiên là thế giới bao la, chẳng chuyện lạ nào không có.

Nửa đêm về sau, cậu ta mơ mơ màng màng mộng về một bóng lưng gầy gò, lúc đầu cậu tưởng đó là An Tiệp, thế nhưng tấm lưng của người đàn ông kia hơi còng xuống không mang cảm giác biếng nhác ung dung như An Tiệp, giống như đang cõng một thứ gì đó, nặng nề mà gian nan.

Tấm lưng kia quen thuộc lắm, Mạc Thông cố gắng muốn đuổi theo, lại luôn cách xa một quãng, cậu ta có cảm giác mình đã trông theo bóng dáng người đàn ông kia thật lâu thật lâu___lâu như qua cả một đời…cho đến tận khi ánh mặt trời đầu tiên chiếu lên mặt ông.

Cậu ta sững sờ nằm trên giường, nhìn lên trần nhà trăng trắng, trong đầu óc trống rỗng chỉ còn lại bóng lưng của người đàn ông kia, còn có…mái tóc hoa râm mơ hồ.

Cậu đột nhiên nhớ lại, đó là bóng lưng của Mạc Yến Nam. Mà chính cậu ta, lại chẳng nhận ra nổi bóng lưng của cha mình.

An Tiệp gõ gõ cửa, đi vào đầu giường báo một câu: “Đứng lên đánh răng rửa mặt tí đi, bữa sáng của cậu ở trên mặt bàn ấy.” Y vốn định nói xong thì đi, đột nhiên lại nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Thông. Trên khuôn mặt của thằng nhóc này, y đã từng nhìn thấy giả vờ nhiệt tình, từng nhìn thấy âm ngoan và oán hận, từng nhìn thấy chua ngoa cay nghiệt, thế nhưng lại chưa bao giờ thấy cậu ta lộ vẻ như thế vậy, dường như hoàn toàn lạc hướng, hoang mang xen lẫn bi thương.

An Tiệp dừng một chút, vẫn ướm hỏi một câu: “Cậu làm sao thế?”

Mạc Thông không nói gì, ánh mắt vẫn đờ đẫn nhìn lên trần nhà. An Tiệp đứng ngoài cửa một hồi, không đợi được câu trả lời của cậu, đã quyết định rời đi, lại đột nhiên nghe thấy Mạc Thông ngập ngừng hỏi: “Anh quen biết ba tôi ở đâu?”

An Tiệp nghĩ nghĩ, dựa theo sự thực trả lời cậu ta: “Ở Đại Tây Bắc, ba cậu đến đó làm công tác khảo cổ.”

Mạc Thông tựa hồ vô ý thức hỏi tiếp: “Ông ta thế nào rồi?”

An Tiệp thở dài: “Ông ấy đã chết.”

Trên mặt Mạc Thông vẫn không có biểu cảm gì, khóe miệng máy móc giương lên lại hạ xuống, đôi mắt vô thần không mảy may di động. An Tiệp đi tới, lấy từ trên tủ đầu giường ra một cái ví da, đặt vào tay Mạc Thông, không nói gì thêm, xoay người ra cửa.

Mạc Thông đợi đến lúc trong phòng chỉ còn lại một mình, mới chậm rãi ngồi lên nhìn chiếc ví da trong tay, cái thứ cũ nát mất mặt này, Mạc Yến Nam dùng suốt mười năm vẫn không chịu đổi, cơ hồ trở thành một điểm đặc trưng của lão giáo sư già nghèo nàn hủ lậu đó. Mạc Thông mở ví ra, tấm ảnh cả nhà cười tươi cơ hồ làm cho mắt cậu ta hoen mờ, cậu ta cảm thấy ký ức của mình như thể bị sửa chữa qua…làm sao cũng không tài nào nhớ nổi, nhà họ Mạc đã từng có lúc hạnh phúc như thế?

Khoảnh khắc này, Mạc Thông mới thực sự ý thức được một cách rõ ràng, người đàn ông hèn yếu mà cậu ta cứ nhìn thấy là lại cáu bẳn chỉ hận không thể sớm được giải thoát kia, đã mất thật rồi. Không phải như trong quá khứ vùi đầu làm việc quên cả về nhà, cũng không phải đi công tác xa bao nhiêu tháng ngày không có tin tức…mà là đã chết…không còn ở bất cứ ngóc ngách nào trên thế gian này nữa.

An Tiệp đứng ngoài cửa phòng ngủ của mình, nghe bên trong truyền ra tiếng nghẹn ngào nức nở, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, mãi một lúc sau, y mới thở dài, đẩy cửa bước vào.

Chiếc ví da trong tay thiếu niên bị nắm quá chặt mà trở nên méo mó, đứa nhỏ chưa bao giờ chịu yếu thế này cuộn mình như con thú bị thương, cắn răng liều mạng không cho mình khóc lên thành tiếng.

An Tiệp dùng một loại cảm giác tồn tại không cao làm cho người khác an tâm đến gần cậu ta, thấy không bị cự tuyệt thì nhẹ nhàng vòng tay qua bờ vai ấy, để cho đứa nhỏ này chôn cả khuôn mặt vào trong lòng mình.

Một đứa nhỏ từ trước tới nay chưa từng dùng phương thức đặc biệt để phát tiết cảm xúc tiêu cực của mình, đặc biệt còn là một đứa nhỏ không chịu an phận lại vô cùng thông minh thế này___Thật quá nguy hiểm. Cơ hồ khe khẽ thở ra, An Tiệp nhẹ nhàng vỗ lưng Mạc Thông, đường nhìn thoáng chạm tới chiếc ví da bị siết đến biến dạng.

Đó là thứ mà giáo sư già trước khi chết vẫn còn siết chặt, chẳng chịu nhắm mắt yên lòng.

Vẫn còn máu mủ tình thâm, cậu ta rốt cuộc cũng không phải là không còn thuốc chữa.

Cơ mà thời gian Mạc Thông được hưởng thụ vòng tay mỹ nam chẳng kéo dài lâu, ngay khi tiếng nức nở bộc phát của cậu chàng dần dần lắng xuống, cậu ta cũng vì nhận ra tình cảnh hiện tại mà vừa xấu hổ vừa cam chịu thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

An Tiệp cố gắng hy vọng nét mặt của mình bình tĩnh nghiêm túc một chút để khỏi làm tổn thương lòng tự tôn của đứa nhỏ này, người nhấn chuông cửa đợi không được đành lên tiếng: “Anh An Tiệp, anh còn thức không?”

Người nào đó vẫn còn chưa dám ngẩng đầu, vừa nghe thấy tiếng gọi giòn tan của em gái mình thì đột nhiên cứng ngắc cả người khiến cho An Tiệp suýt nữa phá công cười ầm lên. Y trấn tĩnh lại, vỗ vỗ vai Mạc Thông, buông cậu ta ra, rời khỏi phòng ngủ, còn thuận tay khép chặt cửa lại.

Người bấm chuông là Tiểu Du, vừa mới sáng sớm ngày ra đã cầm hộp cơm tới: “Anh An Tiệp, ban nãy em xuống phòng thường trực lấy sữa thì gặp chị Kim Linh, chị ấy sợ anh chưa ngủ dậy, không tiện đi lên nên bảo em mang lên cho anh này.”

Lần trước Dương Kim Linh đến mượn sách, Tiểu Cẩn Tiểu Du đều ở nhà liền làm quen với nhau luôn. Tiểu Du đặt hộp cơm lên mặt bàn: “Anh chưa ăn ngay thì cũng nhét vào tủ lạnh nha, dù sao cũng là tấm lòng của người ta……” Mới nói được một nửa, trong phòng ngủ của An Tiệp đột nhiên truyền ra một tiếng động không nhỏ, là Mạc Thông không hiểu vì sao bỗng nhiên căng thẳng đẩy đổ một chồng sách to trên tủ đầu giường.

Tiểu Du khẽ nhăn mày nhìn liếc về phía cửa phòng ngủ___Trong ấn tượng của nó từ trước tới nay, anh An Tiệp không có thói quen đóng cửa phòng ngủ cơ mà nhỉ, nó đã bắt đầu đóng từ khi nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.