An Tiệp ngồi trên cái ghế sát cửa ra vào quán trà sữa gần cổng trường, đợi, hôm nay Mạc Du trực nhật, sẽ ra muộn một chút. Y quẳng hết mấy cái giờ tự học chiều muộn của phần lớn học sinh cuối cấp chính là để chờ hai cô nhóc cùng về. Mạc Cẩn từ phía xa xa vừa trông thấy y đã vui mừng lao vội tới.
Y cười tủm tỉm gật đầu, quay đầu nói với cậu bé phục vụ quán trà sữa: “Phiền cậu làm hai cốc chocolate, nóng một chút.”
Mạc Cẩn nhảy chân sáo tới, vừa xát xát hai tay vừa giậm chân bình bịch, nhảy nhót tưng bừng đốt cháy nhiệt lượng trong thân thể, còn ra sức hít hít cái mũi sụt sịt. An Tiệp đưa trà sữa cho nó, thuận tay vỗ luôn lên đầu nó một cái: “Em mà cũng biết lạnh cơ à?”
“Em em em em em…em đẹp đến mức người ta phải đông cứng.” Mạc Cẩn run như cầy sấy, hai tay bưng cốc chocolate nóng, quay đầu lại hô một tiếng,“Mạc Du! Bây giờ không có ruồi muỗi kiến mối, em đi nhanh lên một tí cũng không giẫm chết cái gì đâu, yên tâm đê!”
Mạc Du dường như không hào hứng mấy, cúi đầu đi mãi mới đến nơi, nhận lấy đồ uống thì nhỏ giọng nói một câu cảm ơn rồi cứ cúi gằm mặt không lên tiếng.
An Tiệp quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”
Con bé lắc đầu chẳng nói chẳng rằng. Chỉ nghe thấy Mạc Cẩn đứng một bên líu ra líu ríu: “Hôm nay nó vừa tan học đã như vậy, chẳng biết là bị ai đả kích gì nữa…… Bài thi tháng làm không tốt sao? Không đến nỗi chứ? Nếu không thì chính là……” Nó đột nhiên dừng lời, nghiêng đầu nhìn sang đường cái đối diện, kéo kéo góc áo Mạc Du,“Nè? Tiểu Du, sao nhìn tên kia quen thế nhỉ? Bạn của em à?”
Mạc Du ngẩng đầu, nhìn theo ánh mắt Mạc, người ở đối diện là một cậu nhóc mặc Jacket đeo kính không gọng, bị một lũ thanh niên nhuộm tóc xanh đỏ tím vàng đủ màu cầu vồng nhìn như côn đồ vây quanh, trong tay ôm cặp sách, vừa lui về đằng sau vừa liều mạng trốn tránh những cánh tay quơ tới. Sắc mặt con bé trắng bệch, hàm hồ đáp một tiếng.
Mạc Cẩn không để ý mà híp mắt nhìn quanh: “Kia hình như là Tiểu Hàng thì phải, sao cậu ta lại gây gổ với học sinh trường mình thế kia? Tiên sư, rõ ràng là bắt nạt con trai nhà lành mà.” Nó chớp chớp mắt, nhe răng cười với An Tiệp,“Anh giai An Tiệp, có người bị bắt nạt kìa, anh mặc kệ sao?”
An Tiệp đeo túi trên vai đang xem náo nhiệt,khi nghe thấy câu này thì đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp đó chỉ vào mũi mình: “Em đang nói với anh hả?”
Mạc Cẩn liếc mắt, xua xua tay: “Thôi thôi, anh mảnh mai như kia nhìn đã biết là chỉ có thể làm mỹ nhân cho người ta cứu rồi. Tốt xấu gì em cũng biết Tiểu Hàng, tuy cậu ta có ngốc một chút thế nhưng ngốc rất thiện lương cơ, em qua đó xem thế nào đã, miễn cho cậu ta bị người khác lợi dụng, chỗ này nhiều người như vậy, vạn nhất có ai rảnh chuyện báo cảnh sát thì cả lũ lên phường xơi nước hết chứ chẳng chơi…… Tiểu Du sao em cứ kéo chị thế?”
Mạc Du sắc mặt cực kì khó coi nhất quyết giữ chặt lấy nó, to tiếng quát: “Chị muốn làm loạn gì thế? Ngay đến anh An Tiệp cũng không đi cơ mà! Cả một lũ côn đồ chị biết có một tên, nhỡ may người ta trở mặt tìm chị làm phiền thì làm thế nào?”
An Tiệp gật mạnh đầu công nhận.
Mạc Cẩn lại sửng sốt một chút, trong ấn tượng của nó, đứa em gái này thường chỉ thích nhỏ nhẹ thầm thì hoặc đứng một bên lặng yên không lên tiếng, rất ít khi kích động đến mức này. Nó không biết phải làm sao, cứ vò vò mãi mái tóc ngắn lỉa chỉa: “Không đi thì không đi……” Nhấp một ngụm nhỏ chocolate nóng, con bé chậm rãi đi theo hai người, cuối cùng nghĩ thế nào lại nói thêm một câu,“Cơ mà kia chẳng phải bạn cùng lớp của em sao hả?”
“Lớp em nhiều người thế chẳng lẽ lại không thể có một tên bại hoại chắc? Cả trường bao nhiêu là người sao chẳng ai bị chặn đánh mà có mỗi cậu ta? Bị đánh cũng là tự chuốc lấy, liên quan gì đến chị? Lại có liên quan gì với em chứ?” Mạc Du liếc nhìn nó, trong giọng điệu pha mấy phần không kiên nhẫn, nguyên nhân tâm tình con bé này không tốt thì An Tiệp cẩu thả tất nhiên không nhìn ra, y cũng không nói gì, chẳng phải vẫn có câu nói khi đàn bà con gái dằn dỗi thì đàn ông nên im lặng sao, cho nên y vẫn cứ thong thả ung dung xem náo nhiệt của y cho chán mắt.
Mạc Cẩn rất là tủi thân, tủi thân vô cùng, hơn nữa nó còn hoàn toàn không biết mình đã nói sai cái gì mà chọc phải nhỏ Tiểu Du sáng nắng chiều mưa này nữa. Nó cúi đầu lẩm bẩm một câu gì đó, hình như là “Người ta còn viết thư tình cho em chứ ai, thế mà trở mặt không thèm nhìn người.” Ố ồ, An Tiệp nhướng mày liếc nhìn Mạc Du một cách đầy hứng thú.
Mạc Du xù lông tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt như tờ giấy___Đương nhiên là tức đến trắng mặt. Nó hít một hơi thật sâu, cười lạnh ra tiếng, biểu cảm có chút vặn vẹo: “Thằng đó là cái thá gì? Thằng đó là cái thá gì chứ? Nó xứng nói chuyện với em sao? Xứng viết thư cho em sao? Con cóc cũng còn phải biết soi mặt vào vũng tiểu mà biết mình là ai nhá! Nó còn sống chính là lãng phí lương thực quốc gia, chết rồi hỏa táng còn lãng phí nhiên liệu quốc gia, tro cốt tống xuống biển còn sợ ô nhiễm môi trường nữa kìa! Em mà là mẹ nó em cũng chẳng còn mặt mũi đâu mà đi gặp Giang Đông phụ lão, thiếu đức tám đời sinh ra cái thằng của nợ bỏ đi cặn bã như thế thì tự thắt cổ chết luôn đi cho rảnh! ”
Mạc Cẩn cộng thêm An Tiệp nghe con bé nói mà sững sờ run rẩy. Bây giờ An Tiệp mới hiểu được, thời thế thay đổi rồi, con gái bây giờ đúng là đứa nào đứa nấy đều khó trêu vào mà, y run run hỏi một câu: “Khụ…Thằng nhỏ…thằng nhỏ đeo mắt kính đó…đắc tội với em hả?”
Mạc Du mím môi không nói lời nào.
Mạc Cẩn kéo An Tiệp cúi xuống, nhỏ giọng nói: “Gần đây em nghe mọi người nói, nhóc con bốn mắt lớp con nhỏ nhân phẩm không tốt lắm, cứ như dở người ấy, ỷ vào trong nhà có ít tiền…tự cậu ta nói trong nhà có tiền, cũng chả ai biết thật giả như nào, mà cứ dăm ba bữa lại viết thư tình cho bạn học nữ, một mình theo đuổi những mấy đứa, còn nói cái gì mà yêu mặt em này yêu giọng nói em kia yêu chân em kia kia nữa chứ…Dù sao chính là một tên rất đáng ghét.”
“Em nhổ vào, đó mà là chán ghét sao? Đó là hèn mọn bỉ ổi, xấu xa! Là cái đồ độc ác chết tiệt.” Mạc Du đọc nhiều sách không phải chỉ để khoe thôi đâu, từ ngữ mắng chửi người phong phú hơn người bình thường nhiều lắm.
An Tiệp hiểu rồi, hẳn là nhân phẩm thằng nhỏ kia không tốt, cô bé này không vừa mắt lâu rồi, cô bé này cao giá quá, cảm thấy bị người như thế gửi thư tình cho là một chuyện rất mất mặt. Y cười khổ một tiếng, vỗ vỗ đầu Tiểu Du: “Đừng nóng, xin bớt giận.”
“Em tức giận gì đâu, em đang muốn chống mắt xem thằng đó còn ở cái trường này được mấy hôm nữa đây.” Mạc Du dốc hết thức uống vào miệng, tiện tay nhét cái cốc trống không vào thùng rác, khuôn mặt vốn thanh thuần xinh xắn lúc này lại có vài phần cay nghiệt lạnh lùng hệt như anh trai nó.
An Tiệp nghe câu này đã cảm thấy không đúng lắm, y nhíu mày, cúi đầu hỏi: “Tiểu Du, có phải em đã làm cái gì không?”
“Em……” Mạc Du còn chưa kịp trả lời thì đã bị tiếng vỗ tay ở đằng sau ngắt ngang, An Tiệp vụt xoay đầu lại, vô thức bảo hộ hai cô bé ở sau người.
Một thanh niên đeo kính đen không biết đã đi tới sau lưng ba người từ bao giờ, gã chậm rãi bước đến, mái tóc không dài không ngắn tản mác trên đầu vai, cằm nhọn như dùi, khuôn mặt trắng bệch. Gã cười tủm tỉm nhìn An Tiệp, giơ hai tay lên.
“Tôi không phải là người xấu.” Gã kéo dài giọng nói,“Ẩm Hồ ca ca, không cần phải căng thẳng quá đâu.”
An Tiệp quăng túi sách nửa vòng trên vai, ném xuống dưới chân, đánh giá kẻ này: “Tôi chưa nghe thấy ở đâu có loại người tốt im lặng đi theo sau lưng người ta, người như cậu____không phải gian thì là giặc. Cậu là ai? Có quan hệ gì với con khỉ lông vàng hôm trước?”
“Anh nói No.15? Đừng hiểu lầm, tôi với hắn chẳng có quan hệ gì cả.” Biểu tình phủ định của kính đen rất khoa trương, mắt mũi cứ như muốn bay ra ngoài mặt hết cả, gã lui về phía sau một bước, liên tục xua tay,“Tôi sao có thể có quan hệ với cái loại dã nhân chưa tiến hóa hoàn toàn đó được? Tôi lớn lên cùng với những câu chuyện về anh đó nha ……”
An Tiệp co rút cơ mặt: “Biết đâu anh hắt xì một cái, bác sĩ lại tưởng là viêm xoang ấy chứ.”
Kính đen ngẩn người rồi lập tức cười lên thành tiếng, cười như điên không dừng được. Mạc Cẩn kéo kéo An Tiệp, khe khẽ hỏi: “Anh, tên này không có bệnh chứ?”
An Tiệp thương cảm liếc nhìn kính đen, hỏi lại: “Em thấy thế nào?”
Kính đen bỗng nhiên ngừng cười, ánh nhìn đảo qua Mạc Cẩn, cuối cùng dừng lại trên người Mạc Du, gã hơi cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt con bé, nói từng chữ rõ ràng: “Cô bé, em thật là lợi hại.”
Mạc Du lại càng hoảng sợ rụt người vào sau lưng An Tiệp, tên đeo kính thở dài, lắc đầu: “Người quen hay không quen đều bị em coi như súng như dao mà sử dụng, lời em muốn nói vĩnh viễn cũng không chính miệng nói ra, chỉ cần khơi mào một chút liền có ngay một lũ con gái ngốc nghếch nói thay em, tung lời đồn đại thay em, châm ngòi ly gián thay em…… Thật là, mới có bao lâu đâu mà đã có thể bức cho thằng nhỏ đáng thương kia không dám đến trường rồi? Buồn cười nhất là cư nhiên không ai biết chuyện này do em làm ra. Còn nhỏ như vậy đã có thủ đoạn như thế, tương lai thật sự khó lường.”
Mạc Cẩn nhìn tên đeo kính lại nhìn em gái nhà mình: “Tên này nói tiếng sao Hỏa à, sao chữ nào chị cũng hiểu mà ghép với nhau thì lại chẳng có ý nghĩa gì hết vậy?”
Kính đen không để ý tới nó mà cứ nhìn chằm chằm vào Mạc Du, tán thưởng một tiếng: “Thật sự là một cô bé thông minh tuyệt đỉnh, thế mà R lại nói No.6 là sản phẩm thất bại……” Gã lắc đầu,“Có thể sinh ra một đứa con lợi hại như vậy, sao có thể là sản phẩm thất bại cho được. R? cũng có lúc nhìn nhầm rồi. Anh nói có phải không Ẩm Hồ ca ca?”
An Tiệp nhìn gã: “Lý còn sống?”
Kính đen đưa một tay ra sau, ưu nhã cúi người chào: “Tôi là No.16, xin thay R cảm ơn anh thăm hỏi. Hiện giờ thân thể của R không tệ lắm, cũng rất mong nhớ anh… Không cần nhìn tôi như vậy, ông ấy một mực nói anh là học trò giỏi nhất của mình, ông ấy cũng rất chờ mong được gặp lại anh……”
“Thật khéo, tôi cũng đang rất muốn gặp lão chết dấp ấy đây.” An Tiệp nói một câu thô tục làm cho hai cô nhóc chỉ biết trợn mắt ra mà nhìn,“Sau đó chính miệng chửi cha tiên sư lão.”
“A…… Ẩm Hồ ca ca quả nhiên thú vị y như trong truyền thuyết, ngữ điệu Bắc Kinh của mấy người nghe hấp dẫn như vậy mà tôi học mãi vẫn chẳng được.” Kính đen tháo cặp kính trên mắt xuống,“Thế nhưng giờ chưa phải là lúc để anh gặp ông ấy. À đúng rồi, R có nhờ tôi chuyển lời tới anh, vấn đề nhỏ mà anh vẫn che giấu nếu như không giải quyết nhanh lên, thì hành tung của anh vĩnh viễn không còn là bí mật nữa đâu..”
Ý cười trên mặt An Tiệp lập tức tiêu tan, tên đeo kính cười giả lả: “Còn có một câu, ông ấy bảo tôi hỏi anh___Nếu đến cuối cùng anh phát hiện ra tất cả những chuyện anh làm đều là sai lầm, hoặc là…đều do người khác chi phối, anh sẽ thế nào đây?”
Gã nói xong thì xua tay liên hồi: “Đừng giận đừng giận nha, tôi nào có bản lĩnh làm gì anh đâu? Tạm biệt nhé Ẩm Hồ ca ca, à, còn có cô bé rất giỏi giang kia nữa.”
Gã còn chưa nói xong mà người đã chạy vụt vào một con ngõ nhỏ, động tác cực nhanh. An Tiệp yên lặng đứng một hồi, quay đầu cười cười với hai cô bé: “Đi thôi, đừng sợ, tên đó chắc là từ bệnh viện tâm thần xổng ra ấy mà.”
Thế nhưng Mạc Du không hề động đậy, An Tiệp cúi người: “Tiểu Du?”
“Gã ta nói…là thật.” Mạc Du nhếch miệng, tay nắm thật chặt, mãi sau mới ngẩng đầu lên,“Người đó nói thật, đúng là do em làm.”