Đại mạc giống như một mỹ nhân che nửa mặt, biến đổi thất thường nhưng lại mang theo vẻ diễm lệ kì bí.
Đêm tối vừa phủ xuống, cái nóng làm cho con người muốn bốc hơi lúc ban ngày đã lập tức không còn sót lại chút nào, thiên không bao la như được phủ sao trời, lấp lánh lấp lánh.
Lều trại đã dựng xong nhưng mọi người đều không muốn ngủ mà ngồi vây quanh một chỗ nói chuyện phiếm xôn xao.
An Tiệp ngồi một bên tủm tỉm cười nhìn bọn họ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu ngắm trời đêm, mang theo biểu cảm thoải mái an tường, yên tĩnh như một vị hiền triết đã bước qua trăm đời trăm kiếp. Quanh mình y dường như được bao phủ bởi một hơi thở lạ kì, làm cho người tới gần cũng không khỏi trở nên im lặng.
Mạc Yến Nam nhịn không được ngồi xuống cạnh y, có chút đột ngột hỏi:“An tiên sinh đã từng đi qua rất nhiều nơi nhỉ?”
An Tiệp nghiêng đầu sang cười rồi lại cười, nhìn kĩ ra, trên mái tóc y đã ẩn hiện những đường tơ bạc, trên mặt tuy không rõ ràng nhưng cũng ít nhiều lưu lại dấu vết tháng năm, chính là vẫn tuấn lãng cực kì, thậm chí còn có thể nói là xinh đẹp: “Chẳng có gì ngoài đam mê, đi suốt mấy năm nay, tâm hồn cũng yêu khoáng đạt, không thể ngồi một chỗ được lâu dài.” Y dừng một chút,“Giáo sư Mạc, có thể đi cùng nhau là duyên phận, đừng khách khí như thế, gọi tôi một tiếng Tiểu An là được rồi.”
Mạc Yến Nam cong cong đôi mắt: “Thế sao cậu còn khách sáo gọi tôi là giáo sư Mạc làm gì? Lão già này hơn cậu chẳng bao nhiêu, gọi lão Mạc chẳng thân thiết hơn sao?”
An Tiệp lắc đầu, chỉ cười, không nói được cũng chẳng nói không.
Lão Mã lúc nào cũng đảo mắt quanh An Tiệp, lúc này cũng sáp tới đưa qua một điếu thuốc: “Làm một điếu không?”
An Tiệp khoát khoát tay: “Cảm ơn, cai rồi.”
Lão Mã cũng không cố nài mà rút tay lại, đưa thuốc lên mũi tinh tế hít một hơi, trên mặt lộ ra biểu cảm hưởng thụ, ngoài miệng lại nói: “Cai hay, cai hay lắm, thứ này năm đó ấy à, gọi là nghiện khói, rất hại sức khỏe, không phải là thứ mà người hẳn hoi nên hút.”
An Tiệp nhìn nhìn điếu thuốc trên tay lão: “Lúc trẻ tôi cũng nghiện thuốc ghê lắm, bây giờ ngửi mùi cũng vẫn còn thân thiết đây, nhưng mà sau đó xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn, không hút được nữa, nói cai là cai, cơ mà xem ra tâm vẫn còn ghiền.”
Y nói đến chuyện ngoài ý muốn, Mạnh Hiểu Mẫn tò mò: “Sao, khi đi du lịch xảy ra chuyện sao?”
An Tiệp duỗi hai chân thon dài, vươn người một cái, không hiểu vì sao chỉ một động tác như vậy mà vươn tay nhấc chân đều mang theo hương vị lãng tử phóng khoáng làm cho vị thư sinh chính cống Mạc Yến Nam nhìn thấy mà tặc lưỡi không thôi, y nói: “Không phải a, lúc trẻ tuổi khinh cuồng hút cái này, sau đó ốm to một trận, bị bác sĩ quản chế một thời gian nên về sau nghĩ cũng không nghĩ nữa ấy mà.”
Lý Tam Nhi trêu ghẹo một câu: “Không phải chứ? Đội trưởng cảm tử mà cũng quan tâm đến vấn đề nhỏ như sức khỏe à?”
An Tiệp liếc cậu ta: “Đồng chí này, Mao Chủ Tịch dạy chúng ta, thân thể chính là vốn gốc của cách mạng đó.”
Lý Tam Nhi cười ha ha: “Nói thật quá đúng, em bảo này đội trưởng, anh đã đi được những đâu rồi, nói đi nói đi.”
An Tiệp nghĩ nghĩ: “Chà chà, cái này thì nhiều lắm. Trên biển từng chạy tàu qua nghĩa địa Đại Tây Dương (1), lần đó mới đúng là thập tử nhất sinh, còn mạo hiểm hơn lần này nhiều. Trên đất bằng thì đi theo cả đoàn leo núi Himalaya (2) và Kilimanjaro (3), thể năng chẳng đến đâu, không leo được ra cái trò gì, có lần còn suýt bị tuyết lở chôn sống, vòng vèo trên núi tuyết không biết bao nhiêu lâu, chân tay tí nữa thì hỏng hết cả….”
Mạc Yến Nam trợn mắt há mồm mà nhìn y, thật sự không thể tưởng tượng được con người gầy yếu này lại có nhiều kinh nghiệm điên cuồng đến vậy, không hiểu sao trong lòng dấy lên cảm giác cực kì hâm mộ.
Đang lúc mọi người thả lỏng tán gẫu trong không khí cực tốt thì lão Mã vụt bật người dậy, trong khoảnh khắc đôi mắt nhạt màu vẫn thờ ơ trở nên vô cùng sắc bén, mọi người bị lão làm cho hoảng sợ, kìm lòng không đậu mà đều nín lặng.
Lão Mã đặt một tay xuống đất, ngón trỏ tay kia dựng dọc đè lên môi: “Đừng nhúc nhích, đừng lên tiếng.”
Lão áp sát mặt đất, cẩn thận nghe.
Không bao lâu sau ngay cả Mạc Yến Nam cũng nghe thấy tiếng động kia truyền lên từ mặt cát, âm thanh sột sột soạt soạt giống như có cái gì đó dưới lớp cát vàng đang cực nhanh tiếp cận bọn họ.
Lão Mã như lâm đại địch khàn giọng phân công: “Mọi người quây thành một vòng, giáo sư Mạc đứng vào chính giữa, Lý tiên sinh, cậu phát súng đi.”
Lý Tam Nhi không dám trì hoãn mà nhanh chóng mở ra một cái túi, đổ ra mấy loại súng ống bên trong, mọi người lên đường lần này có thể xem như chuẩn bị đầy đủ, cụ thể mấy thứ này là từ đâu mà có, con đường có được có hợp pháp hay không, tuy nói là một đội khảo cổ chính quy đàng hoàng nhưng chỉ sợ là cũng không thể nói rõ ra được. Chỉ có Thẩm Kiến Thành biết rõ xuất xứ của những thứ này mà lại không nói tỉ mỉ, chỉ bảo là có người tài trợ mà thôi. Lão Mã vừa đề phòng vừa cúi đầu nhìn mấy khẩu súng kia, nhặt lên một khẩu Desert Eagle (4) ném cho An Tiệp: “Biết dùng không?”
An Tiệp nhìn qua có vẻ buông lỏng toàn thân không có một chút ý thức nguy cơ đứng bên cạnh Mạc Yến Nam. Quả nhiên người ưa mạo hiểm có dây thần kinh còn thô hơn cột điện. Thấy súng, y mới tỉnh ngủ tí chút, hơi hơi nâng vai lên, chuẩn xác đón được khẩu súng ngắn lão Mã ném tới. Y rũ mắt, động tác mở chốt nạp đạn cư nhiên không hề lộn xộn.
Khi y hơi chỉnh lại tư thế, Mạc Yến Nam vừa vặn trông thấy nửa khuôn mặt y, chỉ cảm thấy đôi mắt kia minh lượng kinh người, dưới trời sao như thể đang phát ra ánh sáng. Đột nhiên, tiếng súng vang lên, Mạc Yến Nam lại càng hoảng sợ, từ họng súng của lão Mã bốc lên khói mỏng, viên đạn chui vào trong cát không còn bóng dáng, âm thanh sột soạt dừng lại trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào mảnh đất cát mà viên đạn vừa bắn trúng.
Tiếp theo vang lên một tiếng hét thảm thiết, nó thê lương sắc nhọn làm cho ai nấy lạnh người…… Càng làm cho người ta rợn gáy hơn là… đó là tiếng hét của phụ nữ.
Mạc Yến Nam nhũn cả chân, run rẩy nắm lấy góc áo An Tiệp: “Là…… Là người sao? Có phải là bắn trúng người rồi không?”
An Tiệp nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng hét, mặt không biểu cảm lắc lắc đầu: “Người thì không thể đi lẩn dưới mặt cát được, yên tâm –” giọng nói của y hơi cao lên,“Chỉ sợ thứ kia chưa chết, mọi người cẩn thận, tôi nghe thấy……”
Câu cảnh cáo của y còn chưa nói xong, bỗng nhiên mặt cát phía trước bị bốc lên chừng hai mét, nương theo tiếng kêu ré quỷ dị, một con quái vật khổng lồ lăng không nhảy lên từ trong lòng đất cát, không một ai lui về phía sau, bởi vì ngay khi mọi người nhìn rõ thứ này thì đã choáng váng.
Mới nhìn ban đầu thì quái vật giống như một con nhện lớn, tám cái chân xù lông quơ quào về các hướng khác nhau, mỗi chân dài chừng hơn hai mét, hai bên trong ngoài đều sắc nhọn như dao. Nhưng nó tuyệt đối không phải là nhện, vì trừ ở trong Harry Potter (5) ra thì chưa từng nghe có ai nói đến con nhện nào to đến thế cả, cũng chẳng có con nhện nào mà sau lưng lại còn có cái đuôi.
Lý Tam Nhi lắp ba lắp bắp mở miệng như vừa đi vào cõi thần tiên: “Giời…giời ơi…mọi người nhìn đầu nó, nó có đầu, nó… nó lại có đầu……”
Bất cứ con vật nào cũng đều có đầu, Lý Tam Nhi xuất thân là trộm mộ thế gia, có thể nói là kiến thức rộng rãi, thế mà lại bị một thứ “có đầu” dọa thành như vậy.
Bởi vì con quái vật này có đầu của con người, cái đầu của một người phụ nữ tóc dài xõa xuống trên mặt đất, có vài lọn quấn trên cái chân sắc bén của nó, mỗi bước nó di động là một bước tóc đứt trải đầy đường.
Cái mặt kia lại còn là mặt trái xoan, sắc mặt xanh lét, mặc dù có mặt có mũi nhưng lại giống như là mặt nạ vẽ lên trên đó, không động đậy, đính trên khuôn mặt người là đôi mắt cá chết lồi ra ngoài nhìn thẳng về phía trước, kinh khủng ghê tởm nói không nên lời.
Quỷ dị nhất chính là, mi tâm khuôn mặt kia có một lỗ đạn rõ rành rành.
Mọi người vốn đang đứng vòng tròn giờ xếp thành một hàng, Mạc Yến Nam có chút đứng không vững, cả nửa người dựa trên người An Tiệp, An Tiệp hơi nâng một tay lên đỡ ông, mắt lại theo sát không rời con quái vật kia.
Lão Mã nuốt nước bọt, trong lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, lão nhìn lướt qua mọi người, cẩn thận kề tai nói nhỏ với Thẩm Kiến Thành: “Thứ này chẳng ngon ăn gì, vừa nãy rõ ràng tôi đã bắn trúng nó rồi mà.”
“Bắn trúng, vừa nãy tôi nghe thấy, chắc chắn là âm thanh đạn găm vào thịt, Mã ca, thứ này là cái gì?” Không biết Thẩm Kiến Thành còn đang sợ đến ngốc người bay sao mà không hề lên tiếng, ngược lại là An Tiệp chen vào một câu như vậy, âm lượng giọng nói thấp vô cùng, môi cơ hồ không hề động.
Lời vừa nói xong, quái vật mặt người đi về phía trước một bước, nhìn chòng chọc vào mọi người.
Lý Tam Nhi cảm giác bắp chân chuột rút: “Xong rồi xong rồi, nhìn điệu bộ của bà chị này không phải là coi chúng ta như thức ăn đấy chứ?” Cậu vừa nói còn vừa ngửi ngửi nách mình, vẻ mặt đau khổ,“Em chưa tắm mấy ngày nay rồi, chẳng lẽ bà chị kia thích ăn đồ ướp muối à?”
Mạnh Hiểu Mẫn không lĩnh hội được chút hài hước nào của cậu, cô nhìn không chớp mắt cả nửa ngày, thần kinh căng thẳng cực độ, khẽ run một cái, súng trong tay liền bắn ra, một viên đạn vừa vặn đâm vào một chân của quái vật. Quái vật lảo đảo một cái, lớn tiếng rống giận, cái đầu người xoay 360 độ, bổ nhào về phía cô.
Mạnh Hiểu Mẫn hét lên một tiếng cư nhiên có mấy phần giống với quái vật kêu thét vừa nãy, giọng nữ thê thiết tràn ngập đêm đại mạc lạnh như nước, từng tiếng từng tiếng như cứa vào lòng người.
Lão Mã khàn giọng quát lên: “Tản ra, mau tản ra!”
An Tiệp vụt quăng Mạc Yến Nam vẫn bám trên người mình vào Mạnh Hiểu Mẫn, trùng hợp đẩy cô ngã nhào sang một bên tránh thoát. Quái vật mặc kệ y xả thân cứu người lớn lao cao cả ra sao, thân thể khổng lồ ập xuống phía An Tiệp, ánh sao kéo cái bóng của lưỡi dao ra dài thật dài, Mạc Yến Nam mở to hai mắt nhìn, nghẹn ngào hô: “An –”
Thân thể thoạt nhìn có vẻ mảnh khảnh của An Tiệp đột nhiên cúi cúi thấp xuống vặn thành một góc độ không tưởng ngã sang bên cạnh tránh né, cái chân sắc nhọn rậm rạp của quái vật cắt sát qua bên mang tai y, tóc trên thái dương bị xén đứt rơi xuống trên đất cát sa mạc. Mạc Yến Nam chân mềm như bún, Mạnh Hiểu Mẫn che miệng lại, Lý Tam Nhi nghẹn họng trân trối nhìn.
Chỉ thấy trên bụng quái vật mở một cái miệng lớn, răng nanh tua tủa phô ra, hơi thở tanh hôi hư thối phả thẳng vào mặt An Tiệp. Y không đổi sắc mặt, trong nháy mắt cái miệng như bồn máu của quái vật táp xuống, y liền nhét mạnh cả cánh tay vào trong đó, một loạt tiếng súng trầm đục vang lên.
Tất cả bỗng nhiên yên tĩnh.
Nước miếng cùng máu tím trong miệng quái vật chảy ra, từ bụng đến lưng con nhện đều nổ tung, nó kêu thảm thiết chấn màng nhĩ người ta đau nhức, tiếng kêu vừa giống con người lại vừa giống dã thú rít gào. Mọi người thấy thân mình nó ầm ầm đổ ập xuống. Ngay trong khoảnh khắc An Tiệp rút ra cánh tay đầm đìa máu, cực nhanh nhảy lên từ dưới thân quái vật, quỳ gối ở một bên, hơi thở có chút nặng nề.
“An Tiệp!” Mạc Yến Nam cả người còn đang run rẩy lại là người đầu tiên nhào lên, động tác phải nói là kết hợp cả lăn lẫn bò: “Cậu, cậu cậu cậu……”
Chân mày An Tiệp nhíu chặt, nửa cố ý nửa vô tình đặt sung ngắn sang một bên, cẩn thận xem xét vết thương trên cánh tay.
Lý Tam Nhi nhảy dựng lên: “Mau mau, tìm hộp thuốc tới đây, cầu mong nước miếng của yêu bà này không có độc!”
Bấy giờ mọi người như nằm mộng mới tỉnh nhao nhao cả lên, Lý Tam Nhi lấy hòm thuốc, Mạnh Hiểu Mẫn giúp đỡ xử lý miệng vết thương, Mạc Yến Nam ở một bên trợ thủ. Lão Mã như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào An Tiệp và khẩu súng bên người y, lập tức ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiến Thành, cùng ông tỉ mỉ xem xét cái xác của con quái vật.
Cũng may vết thương của An Tiệp nhìn qua thì dọa người nhưng lại không bị thương đến gân cốt, mà trong răng của cái con quái vật mặt người vô cùng quái quỷ kia cũng không có độc, xem ra chỉ là một loài động vật có năng lực công kích vật lý rất mạnh mà thôi, trên mình không có mấy thứ linh tinh như túi độc này nọ.
Thẩm Kiến Thành và lão Mã đeo găng tay, lật thi thể của quái vật ra quan sát, cái miệng khổng lồ của nó hiện ra trước mặt mọi người, đường kính chừng gần một mét, khi hàm răng chìa ra thì không có một chút khe hở, những cái răng cứng rắn so với dao nhọn ở chân nó còn sắc bén hơn. Lý Tam Nhi nghĩ lại mà kinh gõ gõ lên cái mồm đầy răng cứng: “Răng lợi bà chị này thật tốt, cả một cái lỗ sâu cũng không có.” Vừa không cẩn thận, ngón tay xẹt qua răng sắc lập tức rách một cái miệng nhỏ, Lý Tam Nhi hít một ngụm khí lạnh,“Cừ thật, động tác của người anh em An Tiệp cũng quá nhanh, chỉ cần chậm một tí thôi là cả cánh tay bị nó nuốt mất rồi! Anh em, xuất thân Thiếu Lâm Tự hả?”
An Tiệp cười cười, không có tiếp lời cậu, mà ánh mắt thì không hề chớp nhìn chăm chú vào đầu người kia.
Lão Mã ngẩng đầu trông ánh nhìn của y: “Sao, cậu cũng thấy cái đầu này phát triển không bình thường à?”
An Tiệp yên lặng một chút: “Đây là bộ phận phát triển trên thân động vật sao? Cũng quá giống người rồi?” Y nâng cánh tay bị thương kệ người khác để ý,“Có thể giải phẫu ra xem không?”
“Chị Mạnh học qua giải phẫu mà nhỉ?” Lý Tam Nhi vô tâm vô phế chen vào một câu,“Mổ ra nhìn coi đi.”
Mạnh Hiểu Mẫn nghe vậy thì quay đầu liếc nhìn quái vật kia rồi cau mày như đang cố nén chán ghét, chần chừ hồi lâu mới nói: “Tôi có học qua một ít về mổ xẻ, nhưng mà……”
“Tôi cũng học qua một ít, thế này đi, tôi làm, cô tới giúp tôi.” An Tiệp hất đầu về cánh tay của mình,“Hành động không tiện, làm phiền Mạnh tiểu thư rồi.”