Nghịch Lữ Lai Quy

Chương 56: Chương 56: Tay buôn ma túy




Bảy, là khởi đầu của hết thảy.

Trong chiếc xilanh công cụ gây án lần đầu mà Bạch Chí Hòa lưu lại, trùng đốm sáng mọc thêm với tốc độ lũy thừa. Không một ai biết đó là thứ gì, cũng không một ai dám động vào chúng___Đây chính là thứ có thể lấy mạng người.

Một phần thứ kia đã sớm giao cho tay buôn ma túy Trần Phúc Quý, khi đó lão luôn miệng hứa sẽ nhanh chóng đưa ra đáp án, thế mà bây giờ vẫn chả thấy có tin tức gì, mỗi lần hối thúc đều lắc nguầy nguậy.

Mạc Thông đi guốc trong bụng Trần Phúc Quý, hắn tổng kết, trông cậy vào con chó Pug già kia thì có ngày quay đi bán lão Tào, quay lại đã bán mình và Hứa lão Tứ cho Địch Lão Pháo, mấy cái vụ mua bán đổi chác sang tay này lão làm còn thuận tay hơn cò lừa đảo, ngày nào đó mà thị trường thuốc phiện đi tong không khéo lão có thể mở ngay được một cái quán to trong chợ buôn người cũng nên.

Hiện tại ngoài mặt Trần Phúc Quý ra vẻ quan hệ mật thiết với Địch Hải Đông, thực tế dám lén bàn bạc làm ăn với Lý cũng không chừng. Bọn dẫn mối cò mồi còn có đạo đức nghề nghiệp hơn lão. Mạc Thông oán giận lão giặc Tây này chồng chất từ lâu rồi, vừa tóm được một cơ hội liền cực kì muốn dùng việc công mà báo thù riêng.

Không biết có phải tại lúc mẹ hắn mang thai hắn ăn phải cái gì lạ không mà người khác thì lớn lên trong nước ối, riêng Mạc Thông hắn rất có thể là lớn lên trong vô vàn ý xấu. Vừa nhắc tới Trần Phúc Quý là mắt hắn đã sáng ngời lên, thuần thục trưng ra một đống phương án thượng vàng hạ cám chả biết là dự mưu hay muốn trình diễn thực tế luôn nữa, cái sau hoàn hảo hơn cái trước. Cắt đứt con đường tài chính của người ta có, cài mật thám vào tổ chức của người ta cũng có luôn, hắn sắm vai quân sư quạt mo đúng là thiên hạ không ai sánh bằng.

Cuối cùng cũng có thể khiến người bị chuyện cũ làm cho có chút trầm mặc là An Tiệp vui vẻ hẳn lên.

Trước mắt, ngoại trừ Hà Cảnh Minh vẫn đang thả hồn đi đâu đâu thì những người khác trên căn bản là đã vào trạng thái bày trận sẵn sàng nghênh địch. Hoàn cảnh của Lý hiện tại đã khác xa với mười năm trước, mà những kẻ đang ngồi cùng một phòng này, cũng không còn là những thanh niên trẻ không có gì ngoài một bầu máu nóng như năm xưa nữa.

Thế nhưng đối phương có trong tay bí mật mà họ không thể biết, cái này mới đáng sợ.

Thật giống như một người gầy yếu ôm một thứ nghe đâu là vũ khí sát thương quy mô lớn mà thuộc tính còn không rõ. Khiến cho trong lòng mỗi người đều có một bóng ma.

Huống hồ An Tiệp hiểu rõ___Những người anh em có thể giao phía sau lưng cho nhau của mười năm trước, ngày nay đã chết cả rồi.

Chết hết, không còn lại bất cứ ai. Y nhìn đăm đăm vào Túy Xà vẫn vô tri vô giác, rũ mi xuống, ngăn lại bóng tối vừa chợt lóe trong đáy mắt.

Mạc Thông chung quy cũng vẫn là một sinh viên, cho dù hắn làm lưu manh đã có thâm niên nhưng trong thâm tâm vẫn còn tồn tại một chút ý thức đạo đức pháp luật, An Tiệp trực tiếp hơn hắn nhiều lắm.

Xế chiều hôm đó, Bạch Chí Hòa liên hệ với Trần Phúc Quý một lần cuối cùng, phát hiện ra nguyên cớ lão ấp úng mãi không chịu nói vẫn cứ là “Cần nghiên cứu thêm một chút”. Mà sự thật chứng minh, nghiên cứu tuy là chuyện tốt, có điều nếu kéo dài quá lâu thì đôi khi sẽ dẫn tới một lũ khách hàng có sức chịu đựng không dẻo dai cho lắm.

Ví dụ như An Tiệp. Y ngồi bắt chân chữ ngũ nghe xong cuộc điện thoại này, thoáng một cái đã quay sang đòi người với Địch Hải Đông. Y làm việc với hiệu suất cực cao, ngay chạng vạng tối hôm ấy đã mò đến cửa nhà Trần Phúc Quý.

Trần Phúc Quý đưa theo một đám bảo tiêu trở về cái động vàng nho nhỏ của mình, tâm tình rất là tốt, bao nhiêu nếp nhăn trên mặt giãn hết cả ra. Đột nhiên lão giặc Tây thoáng liếc thấy có một thanh niên trẻ ngồi cách cửa nhà mình không xa, cầm trong tay một khúc chả biết là cái gì, đang dụ ăn một con mèo lang thang vừa mù vừa bẩn thỉu.

Ánh nắng chiều rơi xuống trên cái bóng của một người một mèo, mà ngay cả Trần Phúc Quý tính tình chỉ bằng một nửa người thường cũng không nhịn được mà nhìn thêm giây lát. Người trẻ tuổi dường như cảm giác được đường nhìn của lão, đưa tay xoa xoa đầu con mèo, sau đó ném thứ trong tay đi. Con mèo mù dở kêu lên một tiếng meo trong trẻo rồi chạy chậm đuổi theo vật ấy.

Người trẻ tuổi ngẩng nhìn Trần Phúc Quý, từ từ nở một nụ cười.

Trần Phúc Quý dừng khựng lại, nheo mắt đánh giá người đàn ông thoạt nhìn cực kì cực kì vô hại này, sau đó đột nhiên túm một bảo tiêu kéo ra che trước người mình rồi quay đầu bỏ chạy. Dù sao cũng là một cái thân thể ngàn vàng khó mua, lão giặc Tây đại khái thường ngày rèn luyện trong phòng tập không ít, lúc chạy cắm cổ mau lẹ vô cùng. Lũ bảo tiêu của lão không biết thuê ở đâu về mà có tố chất nghiệp vụ cực cao, lập tức sắp thành nửa vòng bảo hộ lão vào bên trong.

“Một lũ người Trung Quốc tranh nhau làm pháo hôi cho một cha giặc Tây.” An Tiệp ngồi xổm mãi ở góc tường cả nửa ngày bấy giờ mới đứng lên, lười biếng quét mắt liếc lũ chó canh cửa đê hèn một vòng. Lúc đó một đám người cầm súng bất ngờ xông tới từ đầu đường, bịt kín đường lui của Trần Phúc Quý. Cả đời này Trần Phúc Quý không cái gì là không bán, làm hại vô số người. Lão nuôi hết đám bảo tiêu này đến đám bảo tiêu khác, chúng đều không khác gì tre già măng mọc bỏ mạng dưới họng súng của cảnh sát vũ trang, bản thân lão lại sợ chết vô cùng. Lúc này dường như sợ Diêm vương Christ gì đó tìm mình tính sổ, chân lão mềm nhũn như bún, hoảng hốt chạy bừa được một đoạn lại đâm bổ trở về.

Nói cho cùng cũng là tại lão già này sợ chết nên mới tìm cho mình một nơi vắng vẻ thế này để ở, nếu ở trong thành phố Bắc Kinh thì cho dù lá gan của An Tiệp có to nữa cũng chẳng dám công nhiên đem theo cả một đống người như đi ăn cướp thế này. Trần Phúc Quý ra sức đẩy bảo tiêu trước mặt, chỉ vào An Tiệp khàn giọng quát: “Get him! You git! Get him![ Bắt lấy nó, thằng thùng cơm này, bắt lấy nó! ]”

Phản ứng đầu tiên của lão giặc Tây vẫn là bắt nạt kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh, được ăn cả ngã về không, gọi pháo hôi xông ra bắt nạt An Tiệp đang đứng một mình. Cũng phải nói vị đồng chí ngoại quốc tự xưng là đàn anh trong lĩnh vực Trung văn này đúng là cũng có vài giọt mực nước trong bụng, cũng biết cái gì gọi là bắt giặc phải bắt vua trước cơ đấy.

An Tiệp đương nhiên không phải là siêu nhân, một đám bảo tiêu cao to đen hôi này nhào lên, cứ cho là chỉ đè không cũng có thể đè y dẹp lép, có điều y không trốn cũng chẳng tránh. Bởi vì ngay sau đó cánh cửa sau lưng y đã mở ra. Trần Phúc Quý ngây ngẩn cả người ___Vì cánh cửa đang mở ra chính là cửa nhà lão.

Bạch Chí Hòa cùng Mạc Thông từ tốn đi từ bên trong ra, người nào người nấy nhìn không chút ý tốt. Đằng sau còn kéo theo một đám người, trong đó có một mỹ nữ bốc lửa bị người ta lôi xềnh xệch. Cô ta tóc tai bù xù, lớp trang điểm trên mặt nhòe nhoẹt, vừa nhìn thấy Trần Phúc Quý thì đã òa khóc: “Darling, Darling lúc anh chưa về lũ giặc cướp này ầm ầm xông vào, em sợ quá… Cứu em Darling…”

An Tiệp xoa xoa tay sau cổ, khe khẽ vuốt vuốt mấy sợi gai ốc sởn lên. Liếc nhìn Trần Phúc Quý xong, y đột nhiên thấy tố chất tâm lý của cô em này tốt kinh người.

Bạch Chí Hòa vẫn đeo bộ mặt bán đậu hũ thối, hoan hỉ cười đón khách tám phương, lễ tiết chu toàn nói với Trần Phúc Quý: “Mr. Trần, có rảnh trò chuyện tí không?”

Trung Quốc có câu, luân hồi nhân quả, báo ứng khó chịu.

Khả năng có bị đánh chết Trần Phúc Quý cũng không nghĩ tới có một ngày mình cũng bị người khác lừa, lại còn bị một đối tác như Địch Hải Đông lừa mới đau chứ. Sắc mặt lão xám trắng, chán nản rũ tay xuống. Lúc này, biểu hiện của lão Trần mới thật sự là có tí phong độ, da thịt trên hai má run lên mấy cái, lão duỗi ra một tay, trầm thấp nói: “Mời.”

Đám bảo tiêu đông nghịt cho rằng đã tạm thời hòa bình nên đều buông vũ khí xuống, đồng loạt theo sát lão đại đi vào bên trong.

An Tiệp vốn ở bên cạnh, không động đậy cũng không lên tiếng, chỉ đứng dựa tường nhìn bọn họ. Ngay lúc Trần Phúc Quý muốn dốc sức bảo trì phong độ chủ nhân mà dẫn đầu đi qua người y thì y lại đột nhiên chơi xấu, giơ một chân đạp thẳng vào bụng lão, lập tức một tiếng tru tréo như lợn bị chọc tiết vang lên.

Mấy chục người cầm súng phía sau lấy tiếng tru tréo này làm hiệu, như đã được tập dượt trước, nhất tề xông lên khống chế toàn bộ đám pháo hôi Hán gian của Trần Phúc Quý. Người phụ nữ thất thanh gào rống lên, Trần Phúc Quý quỳ rạp trên mặt đất như cá chết không chống cự nổi nửa cái, ôm bụng đau đến trợn trắng mắt, nước mắt nước mũi bê bết đầy mặt: “Wh-wh-what do you mean[ Các người có ý gì ]? Bách…bách Bạch, mày muốn mưu…sát……sát? Oh fuck…fuck…”

Bạch Chí Hòa làm bộ khó xử nhìn An Tiệp, vô tội nói: “Chuyện này… Vị An tiên sinh này chỉ sợ không nằm trong phạm vi quản hạt của tôi đâu.”

An Tiệp ngẩng đầu lườm người đàn bà đang chế tạo tạp âm khiến tai y vang ong ong, hai tay khoanh trước ngực: “Tôi họ An, tên thì lão không cần biết, vì sao đánh lão, lão cũng không cần biết luôn. Chỉ cần nói cho tôi biết, thứ mà Địch Hải Đông đưa cho lão nghiên cứu có kết quả gì rồi là được.” Y hất cằm,“Xách vào cho ông, đừng có nằm đây cản trở giao thông nữa.”

Mạc Thông nhịn cười nhìn mụ đàn bà bị cái liếc mang theo trận lôi đình của An Tiệp làm cho sợ đến tắt tiếng, chỉ có thể há to miệng mà nức nở, xua xua tay: “Cũng mời cô gái này vào phòng ngồi đi, không khéo lại bị ảnh hưởng thì hỏng.”

Quả nhiên vấn đề của lưu manh chỉ có thể giải quyết bằng phương pháp lưu manh.

An Tiệp quăng Trần Phúc Quý xuống mặt đất, ngồi xổm xuống, cầm một con dao nhỏ gọt trái cây trong tay chơi đùa, mở ra khép vào, khép vào mở ra, sau đó nhỏ nhẹ hỏi: “Chẳng có ý gì khác, một câu thôi, thứ dược phẩm không biết là sống hay chết mà lão Địch cho ngài, đã nghiên cứu xong chưa?”

Ánh mắt Trần Phúc Quý nhìn An Tiệp quả thực không phải là đang nhìn một con người, lão nghĩ mãi mà không rõ cái người trẻ tuổi vừa ngồi cho meo ăn sao có thể thoắt cái đã biến thành cái bộ dạng này được cơ chứ. Lão há miệng, thế nhưng hình như hệ thống ngôn ngữ phức tạp trong đầu hỏng mất tiêu rồi, không rặn nổi ra một chữ.

“Run cái gì mà run, sao cứ run mãi như cầy sấy thế?” An Tiệp mất kiên nhẫn, nghiêng đầu quét mắt về phía ả đàn bà bị chặn miệng mà cười ác ý, con dao gọt trái cây chả biết hữu ý hay vô tình cứ lắc lắc lư lư đưa qua đưa lại nơi đũng quần Trần Phúc Quý, thậm chí còn bất cẩn cắt một mảnh quần của lão. Nếu như điều kiện cho phép thì Trần Phúc Quý đã nhảy dựng lên rồi. An Tiệp hối lỗi rất chi là có thành ý,“Ai da thật xin lỗi, cái tay này không vững lắm.”

Chữ “lắm” vừa ra khỏi miệng, Trần Phúc Quý đã lập tức phối hợp rùng mình một cái: “Không… không phải tôi, tôi không biết gì về mấy thứ đó, là Tưởng…Tưởng Tưởng Tưởng……”

“Tưởng gì?”

“Tưởng Jim.”

“Tưởng Jim là cái của nợ gì?”

“Tưởng Jim là là……” Trần Phúc Quý đảo mắt nhìn loạn bốn phía, dao trong tay An Tiệp phập một phát chạm sát bắp đùi lão đính xuống sàn nhà, lão giặc Tây đổ mồ hôi lạnh, lời nói lưu loát hơn không ít,“Tưởng Jim là nghiên cứu viên tôi thuê, học sinh hóa, hóa học.”

An Tiệp nhăn nhíu mày: “Lão tiết lộ thứ kia ra ngoài?”

“Không không không, Jim là giám định viên chuyên trách của tôi, rất nhiều hàng hóa đều qua tay hắn.”

Mạc Thông đè lại bả vai An Tiệp, túm cổ áo Trần Phúc Quý mà xách ngược lão lên: “Thằng Tây con họ Tưởng đâu?”

Trần Phúc Quý không hề chớp mắt báo ra một địa điểm. Mạc Thông đẩy lão về phía trước, một lần nữa đẩy thẳng lão già xuống đất. Nhìn lão ta bị trói chặt hai tay chỉ có thể dùng cả tay chân bò trên mặt đất, hắn rất không muốn thừa nhận bản thân đã sớm mong mỏi có một ngày thế này: “Đưa bọn tao qua đó.”

Nói xong, Mạc Thông quay đầu đi, giấu kín ý cười lóe lên trên khuôn mặt, gật đầu với Bạch Chí Hòa: “Bạch ca, giao cho anh giải quyết hậu quả đó.”

Đùa chứ, đi theo lão lưu manh An Tiệp làm việc thật là thống khoái. Mạc Thông nhìn bóng lưng hai tay đút túi quần như có điều suy nghĩ trước mắt, trong lòng lặng lẽ nổi lên một ý nghĩ rất không hợp thời___bản thân mình phải lòng một tên đàn ông thế này, thật rõ là đủ vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.