Nghịch Lữ Lai Quy

Chương 38: Chương 38: Tích cũ phủ bụi




Khi Mạc Thông đi lên tầng, tinh thần ít nhiều có chút hoảng hốt, thế là bị người ta đánh lén trong hành lang tối thui. Một bàn tay thô lỗ kéo cậu ta ép nghiến lên vách tường, sau đó đẩy vào trong một căn phòng khác.

Sau khi Mạc Thông thấy rõ người kia là ai dưới ánh đèn chợt sáng thì hoàn toàn không phản kháng nữa: “An Tiệp?” Cậu ta vốn cho rằng sau câu nói lúc ban ngày đó, người kia mấy ngày này chắc chẳng thèm để ý đến mình đâu, đâu có ngờ mới đến tối đã bị tóm cổ xách vào phòng thế này cơ chứ… Người này không biết trong tiếng Hán bác đại tinh thâm có câu thành ngữ “Dẫn sói vào nhà” à?

An Tiệp hung hăng trừng rách mắt rồi mới buông cổ áo cậu ta ra: “Qua đây, tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Mạc Thông chỉnh trang lại quần áo một chút, khóe miệng chẳng hiểu sao lại giương lên, cậu ta đành phải lập tức kìm chế xuống, ngựa quen đường cũ theo sát sau lưng An Tiệp đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế salon: “Nếu là hỏi về câu nói hôm nay của tôi thì…đó là sự thật. Hơn nữa chỉ sợ tôi đã thực sự có ý với anh mất rồi.”

Khóe miệng bị câu nói dõng dạc này làm cho tức đến co quắp của An Tiệp bỗng mấp máy: “Tôi chẳng có ý quái gì với cậu sất, thứ nhất tôi không thích giống đực, thứ hai, tôi đây không luyến đồng.”

“Luyến đồng?” Mạc Thông không biết nên khóc hay cười mà đánh giá cái thân mình nho nhỏ của thiếu niên trước mắt, châm cho mình điếu thuốc, ngậm vào miệng, cậu ta không dây dưa vấn đề này thêm nữa. Cậu ta có chút buồn bực, rõ ràng là An Tiệp chẳng để chuyện ban ngày vào lòng. Rít một hơi thuốc sâu, phà ra làn khói đặc, Mạc Thông hàm hàm hồ hỏi,“Người hôm nay đào tẩu ngay trước mắt tôi là anh phải không?”

“Hai phát súng lúc trước không phải tôi bắn.” An Tiệp thản nhiên thừa nhận, biểu cảm trêu tức giảm đi một ít,“Mạc Thông, giờ tôi muốn nói với cậu……”

Mạc Thông nhăn mày ngắt lời y: “Anh trông thấy cái hoa đuôi cún kia, muốn bảo tôi cách xa lũ người Địch Lão Pháo một chút chứ gì?”

“Coi như đầu óc cậu còn chưa lẩm cẩm hẳn.” An Tiệp liếc nhìn không chút hữu hảo, ‘‘Tôi cảnh cáo cậu, đây không phải là chuyện lũ nhóc mới rời quần yếm các cậu có thể nhúng tay vào, cho dù không nghĩ cho hai đứa em gái của cậu, cũng đừng có để cho mình biến thành cái tác phẩm nghệ thuật biến thái kia, cậu nhanh chóng bứt ra cho tôi. Về phần Địch Hải Đông…… Tôi ở đây, hắn sẽ không dám làm gì cậu.”

“Anh là ai?” Mạc Thông hỏi thẳng ra câu này, cho thấy y mà không trả lời tử tế là cậu ta sẽ không bỏ qua.

“Ông nội cậu.” An Tiệp phun ra một câu hai nghĩa biểu đạt đầy đủ tâm tính bất lương của y.

Mạc Thông không ngờ lại chẳng buồn nói giỡn với y, cậu ta trầm tư một chút, đột nhiên mở miệng bảo: “Anh quen biết Địch Hải Đông, chỉ sợ còn có quan hệ rất sâu với Hà Cảnh Minh. Anh còn biết cái hoa đuôi cún…Chẹp, là cái hoa diên vĩ gì gì kia là do ai để lại, đúng không?”

An Tiệp dừng một chút, không nói gì, chỉ là cứ nhìn mãi người trẻ tuổi dường như đang che giấu bí mật gì trước mắt.

Mạc Thông thở dài, đứng lên: “Anh đi theo tôi, tôi cho anh xem cái này.”

Lúc hai người một trước một sau đi vào cửa nhà họ Mạc, Mạc Cẩn đang ngồi trên sofa cắm tai nghe lẩm bẩm đọc tiếng Anh liền ngẩng phắt đầu lên, biểu cảm cực kì quỷ dị, trong miệng phát ra tiếng cười không giống với bất cứ ngôn ngữ nào trên thế giới. Một đôi mắt to tròn không chút hảo ý cứ quét tới quét lui quanh An Tiệp và Mạc Thông.

Ngay đến Mạc Du nghe thấy tiếng động cũng thò cổ từ trong phòng ngó ra, hai con bé chạy ra một xó chả biết thì thầm cái gì, tóm lại cứ nhìn cái biểu cảm trên mặt chúng nó thì thừa biết là chả hay ho chi hết.

An Tiệp liếc mắt một cái mà nổi hết cả da gà.

Mạc Thông đưa y vào thư phòng rồi quay đầu lại chớp chớp mắt với hai đứa em, không hề tỏ vẻ gì, xoay tay đóng kín cửa lại___Cấm nhòm trộm.

An Tiệp khoanh tay trước ngực dựa vào giá sách: “Cậu gọi tôi sang làm gì?”

Mạc Thông phục hồi tinh thần lại, biểu tình trở nên nghiêm chỉnh: “Tôi cho anh xem cái này.” Cậu ta vẫy tay, đi tới trước cái tủ sách cuối cùng trong căn phòng, ngăn tủ này đã khóa lại, đóng một tầng bụi dày, nhìn từ bên ngoài chẳng khác nào một ngăn tủ cổ xưa đã bốc mùi mục nát, thế nhưng không hiểu vì sao lớp bụi lại dày khác thường đến thế.

An Tiệp thò tay lau một cái, mang theo vài phần nghi hoặc mà nhìn Mạc Thông.

Thanh niên thuận tay móc trong túi ra một thanh sắt, chẳng mất chút công sức nào đã cạy xong khóa tủ, cánh cửa tủ sách két một tiếng mở ra hai bên tản ra chút mùi meo mốc.

“Đây là tủ của ba tôi, đến giờ chìa khóa ông ấy để đâu tôi cũng không biết, chỉ là lúc còn rất nhỏ thấy ông ấy mở ra một lần.” Mạc Thông tiện tay lôi mấy cuốn sách bên trong ra, trên trang sách đã hiện những đốm mốc ố vàng loang lổ, hiển nhiên đã rất cũ rồi, lật đến giá bán ở trang cuối thì thấy có rất nhiều quyển chỉ mấy đồng tiền mà thôi.

An Tiệp nhíu mày: “Cậu định cho tôi xem cái gì.”

“Lại đây.” Mạc Thông đột nhiên kéo mạnh tay An Tiệp, nhiệt độ trong lòng bàn tay cậu làm cho An Tiệp vốn không có thói quen tiếp xúc với người khác vô thức giãy ra một chút. Mạc Thông giơ hai tay lên, vẻ mặt vô tội,“Tôi không có ý gì cả, chỉ muốn cho anh sờ thử mặt trong cái tủ một cái thôi mà.”

An Tiệp ít nhiều có chút không kiên nhẫn, nhịn nửa ngày mới ấn được cơn tức xẹp xuống: “Ở đâu?”

Mạc Thông một lần nữa kéo tay y, rõ ràng là một động tác rất chính đáng, ấy thế mà cậu ta làm rõ là ái muội, An Tiệp buồn bực, trong lòng tự nhủ chẳng lẽ ôn con này trời sinh đã có gen lưu manh thích sàm sỡ đàn ông à?

Ngăn tủ rất cao, dù cho vóc người cả hai đều có thể nói là dong dỏng mà vẫn cần nhón chân một chút, Mạc Thông kéo tay An Tiệp với vào trong tủ, lần qua đống sách xếp chồng, sờ soạng một góc ở tít phía trên.

Rất nhanh sau đó, đầu ngón tay của An Tiệp chạm tới một cái gì đó gồ lên, y sửng sốt một chút, không thèm quan tâm xem Mạc Thông đang trêu chọc cái gì mà nhanh chóng phán đoán hình dáng của hình khắc kia. Biểu cảm nguyên bản vốn có chút không quan tâm chợt trở nên nghiêm trọng: “Đèn pin, nhanh!”

Mạc Thông tháo chùm chìa khóa trên thắt lưng xuống, một tia sáng nho nhỏ chiếu vào hình khắc trong tủ. An Tiệp dọn hết sách báo xung quanh, hình khắc tinh xảo kia đột ngột xuất hiện trước mặt hai người___

Một đóa hoa diên vĩ.

Không hề khác biệt mảy may với hình hoa trên cái đầu người.

An Tiệp duy trì động tác vuốt tay trên bức hình, giống như đã bị đóng băng ở đó.

Vì sao trong tủ sách của giáo sư Mạc lại xuất hiện dấu hiệu kia? Vì sao khi đó đội khảo cổ của Mạc lại gặp được mình trùng hợp đến thế? Vì sao một đội khảo cổ lại được trang bị vũ khí quân sự, mà người đi theo đoàn phần lớn lại là ông già, sinh viên và phụ nữ? Vì sao diên vĩ xuất hiện ở Bắc Kinh, lại là nửa năm sau khi mình chuyển tới nơi này? Vì sao hôm nay con khỉ lông vàng kia không để ý đến bất kì ai khác mà cứ muốn ra tay tấn công mình trước?

Mấy câu nói điên điên khùng khùng trong phút cuối cùng của Thẩm Kiến Thành có ý tứ gì? Sau lưng gã là ai? Lão cứ nhớ mãi không quên thành cổ kia, lại là vì cái gì?

Hết thảy hết thảy bày ra cùng một chỗ, giống như một câu đố cực lớn, căn phòng yên tĩnh phút chốc như vừa ngưng tụ thành một hố đen mà ánh sáng cũng không thoát nổi, không ai có thể thăm dò bí mật trong đó… Mà khuất lấp đâu đó dường như có một sợi dây đang nối tất cả thành một mối.

Sợi dây kia thoắt ẩn thoắt hiện, An Tiệp không tài nào lôi được nó từ trong suy nghĩ của mình ra

Rốt cuộc là ai? Chuyện này hết thảy là trùng hợp…hay là còn nguyên do gì khác?

Kể cả việc An Ẩm Hồ y chỉ trong một ngày đã biến thành một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.

Mồ hôi lạnh bất giác chảy ròng ròng xuống sống lưng y, lạnh buốt lạnh buốt, trong lòng Mạc Thông có thể chỉ hơi nghi hoặc, thế nhưng An Tiệp lại cảm thấy có quả bom nguyên tử vừa nổ tung trong đầu mình, chỉ trong nháy mắt đã san phẳng trung khu thần kinh của y thành bình địa, tất cả các kênh suy nghĩ bị đảo lộn tứ tung. Y vụt bắt lấy cánh tay Mạc Thông, sức lực lớn đến mức làm cho thanh niên không nhịn được cũng phải hơi hơi nhíu mày: “Thứ này còn ai biết?”

Mạc Thông nghĩ nghĩ: “Đây là tủ của cha tôi, những cuốn sách này anh cũng thấy rồi đấy, trừ ông ấy ra, ngay cả mẹ tôi cũng không chạm đến……. Phỏng chừng Lý Bích Vân cũng không biết, còn hai đứa nhỏ……” Cậu lắc đầu,“Tủ này vẫn khóa suốt, ông già kia cất chìa khóa ở đâu cũng không nói với chúng tôi. Cái này là lúc tôi còn bé tình cờ chui vào trong ngăn tủ quên khóa lúc ông ấy đang ngủ gục trên bàn mới phát hiện ra đấy. Hôm nay trông thấy cái đầu người kia đã cảm thấy quen mắt, không nghĩ tới lại đúng là nó.”

“Chuyện từ lúc bé tí, sao cậu nhớ rõ ràng thế?” An Tiệp cẩn thận hỏi một câu.

Mạc Thông dừng lời một chút, nhất thời không nói chuyện, mãi sau mới thấp giọng bảo: “Bởi vì lần đó, ba tôi đánh tôi. Từ nhỏ đến lớn ông ấy đều mang cái bộ dạng uất ức dễ bắt nạt, chưa từng nói cao giọng lần nào, ngay cả với con mình cũng khúm na khúm núm, đó là lần duy nhất ông ấy đánh tôi.”

Xem ra lão Mạc…… Mạc Yến Nam, tựa hồ cũng không đơn thuần như ông ta vẫn thể hiện vẻ ngoài, ít nhất theo Mạc Thông miêu tả, ông ta phản ứng kịch liệt như thế, không giống như là không biết lai lịch của đóa diên vĩ kia.

An Tiệp nặng nề dựa vào cửa tủ: “Việc này tuyệt đối không được để người khác biết, chính cậu cũng phải coi như không biết, có nghe thấy không?”

Mạc Thông lặng im nhìn y: “Tôi có thể coi như không biết, nhưng nếu có người khác biết trong nhà tôi có thứ này thì sao?” Cậu ta dừng một chút,“An Tiệp, anh thực sự quen biết ba tôi ơ Đại Tây Bắc ư?”

“Tôi chả hơi đâu mà lừa cậu cái chuyện cỏn con…ít nhất trước kia tôi cứ nghĩ là cỏn con này.” An Tiệp thở dài, bóp bóp mũi,“Khóa kĩ cửa tủ vào, tôi nói cho cậu nghe chuyện về R?Lý.”

“Ai cơ?” Mạc Thông sững sờ.

“R? Lý,” An Tiệp xoay người lôi cái ghế xoay sau bàn làm việc ra, ngồi lên, dùng chân làm trục xoay nửa vòng tròn. Trong phòng chỉ bật một cái đèn nhỏ không sáng lắm, một nửa khuôn mặt y chìm trong bóng tối toát lên vẻ mê hoặc kì dị,“Cậu chưa từng nghe nói đến người này cũng là bình thường thôi, lão đã mai danh ẩn tích từ mười mấy năm trước rồi.”

“Mười mấy năm trước?” Mạc Thông nhìn một An Tiệp mà thần sắc và ngữ điệu vụt trở nên vô cùng lạ lẫm, vô ý thức hỏi lại một câu,“Vậy chứ anh làm sao mà biết được?”

“Mười mấy năm trước, tôi còn lớn hơn cậu bây giờ một chút.” An Tiệp cười cười, hai tay bắt cùng một chỗ,“Là tôi tự tay đặt dấu chấm hết cho huyền thoại về lão ta đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.