Vô tận mênh mông, bao la bát ngát.
Quanh đi quẩn lại một năm ròng, không ngờ trong một mùa hè khô nóng khiến cho người ta bất an, lại một lần nữa trở về nơi bắt đầu hết thảy. An Tiệp nhìn đại sa mạc, trong lòng không nói rõ được là cảm xúc gì. Chuyện cũ khởi nguồn từ nơi này, tất cả yêu hận tình thù, đều cần một cái kết thúc.
Y đột nhiên đưa tay tháo xuống chiếc vòng mộc mạc đeo trên cổ, cất kĩ vào trong ngực, tựa như năm đó giáo sư Mạc cất kĩ chuỗi vòng bị nguyền rủa và tấm ảnh gia đình.
Trên máy bay trực thăng, dường như y có thể cảm nhận được nơi miền đất này. Mỗi lúc mỗi đến gần, y có thể nghe thấy thanh âm lục phủ ngũ tạng của mình thối rữa, chúng nó chính là cái giá phải trả cho thứ được gọi là vĩnh sinh…
Nhưng nếu sống mà phải dùng máu thịt của con người đổi lấy sinh tồn như súc sinh, thì y không nguyện sống.
Đôi khi sinh tồn và tử vong đều cần có dũng khí lớn lao, cần người ta luôn luôn nhớ rõ mình vì cái gì mà có thể buông bỏ điều gì. An Tiệp nghĩ, đối với một người mà nói, chỉ cần trên thế gian còn một chút ấm áp đáng giá để quyến luyến, anh ta đã có đủ dũng cảm mà đi về nơi mình nên tới.
Có lẽ đoạn tình cảm kia khó lòng vượt qua sinh tử, thế nhưng nó đã từng tồn tại, như thế là đủ rồi.
Y nghĩ, cả đời này, được yêu người khác, được người khác yêu, cũng không còn gì tiếc nuối.
“Chú chuẩn bị xong rồi chứ?” Trực thăng hạ cánh đã có người tiếp ứng, Túy Xà vỗ vỗ vai y, “Khách sạn đã liên hệ xong, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt đi. Ký ức đã mười mấy năm rồi, cho dù là chú thì cũng không nhất định nhớ rõ được, trước mắt còn một trận ác chiến cần phải đánh…”
Còn chưa nói xong, An Tiệp đã đẩy mạnh gã ra, tiếng đạn xé gió truyền tới. Một thanh niên trẻ đeo kính râm sau lưng Túy Xà ngã vật xuống, giữa trán thủng một lỗ máu. Chỉ trong chốc lát, người dân hỗn loạn xôn xao con đường trấn nhỏ yên tĩnh, bọn họ thét lên chói tai và chạy trốn tứ tán.
“Mẹ nó, sao nhanh thế!” Túy Xà kéo An Tiệp vọt vào trong hẻm nhỏ, “Lý có ý gì? Đấu súng giữa đường sao?”
An Tiệp hạ thấp người tránh thoát một viên đạn, nâng tay bắn trả một phát, cửa kính trên tầng hai của một tòa nhà gần đó vỡ vụn, một tay súng bắn tỉa rụng xuống: “R?Lý điên mẹ nó rồi.” Y mắng một câu, tay không hề ngừng, một viên đạn một mạng người, không thoát được nửa tên, “Túy Xà, mau nghĩ cách trước khi cảnh sát đến, bằng không người ta coi mình là phản động mà gọi đội chống khủng bố đến bây giờ…”
Ngay trước mặt y tự nhiên có một bác gái không quan tâm thế giới chỉ biết nhắm mắt thét chói tai chạy qua, trên tay còn treo một túi đồ rõ bự. An Tiệp do dự một chút, viên đạn của đối thủ đã sượt qua cổ tay y làm rơi khẩu súng_____ Câu chuyện này nói cho chúng ta biết một chân lý, trong các game bắn nhau, quần chúng vô tội vây xem xung quanh đều là do boss phái ra ngáng đường cả đấy.
An Tiệp lăn tại chỗ một vòng tránh thoát một viên đạn nã tới rồi nhận lấy một khẩu súng máy hạng nhẹ được người mình ném sang. Y lập tức hướng nó về tòa nhà kia càn quét điên cuồng một trận.
Túy Xà giương súng bước tới, thở ra một hơi, sắc mặt không tốt: “Bên này, đi theo anh.”
“Cái thị trấn bé như cái lỗ mũi, hô một câu thì từ cửa Bắc đến cửa Nam đều nghe thấy, ông còn muốn chạy đi đâu nữa?” An Tiệp lẩm bẩm một câu, lại thêm một loạt đạn dội tới, mồ hôi mướt mải theo từng sợi tóc hơi dài của y bắn tung, “Đi.”
“Mau đi theo, sao trước đây anh không biết chú nói nhảm lắm thế nhở. Có nghe ai bảo đàn ông có chồng thì hay lảm nhảm đâu nhờ?” Túy Xà liếc xéo phun ra một câu, được mấy người yểm hộ lùi vào một hẻm nhỏ.
“Con mẹ nó cả nhà anh là đàn ông có chồng ấy.” An Tiệp nghiến răng nghiến lợi, “Đều tại thằng ngu như anh làm bao nhiêu chuyện kích thích lão biến thái kia, ai khiến anh chứ, đệch!” Y cúi sụp đầu, viên đạn xoẹt qua gáy y găm sâu vào tường, bụi đất văng mờ mịt. Lại một tràng tiếng súng vang lên phía trước không xa. Mấy người chạy nhanh nhất thành ra lại chết sớm nhất nhanh nhất, lúc này, còi cảnh sát cũng góp vui inh ỏi, càng ngày càng gần.
Túy Xà mài răng ken két: “Tiên sư, ông đây không muốn chọc vào cớm nên mới không thèm chấp chúng mày, còn không biết điều.”
An Tiệp quét mắt qua: “Kệ cảnh sát, giải quyết mấy con bọ chó này, xông thẳng về phía trước đi.”
“Chờ…”
Túy Xà còn chưa nhả xong một chữ thì An Tiệp đã xách súng lướt qua người gã rồi. Tên đàn ông này bình thường thế nào cũng được, tính tình tốt đến mức có thể mang ra làm bao cát trút giận vẫn ung dung như thường. Cơ mà lúc có chuyện, đặc biệt là gặp tình huống thế này thì con vượn Thái Sơn khoác da người kia có thể lập tức biến thành Godzilla.
An Tiệp ra tay cực chuẩn, chỉ cần bóp cò súng thì không hề bắn trượt. Bụi đất quay cuồng, đêm tối gần đến, mặt trời đằng Tây loang lổ sắc đỏ như máu, trên đường không còn một ai, mảnh vỡ thủy tinh và xác người la liệt đầy đất. Bên dưới tay áo xắn cao của người đàn ông lộ ra vết sẹo nhàn nhạt, ánh mắt trầm tĩnh như đang làm đề số học, thế nhưng hành vi thì chả liên quan gì.
Túy Xà vừa định chạy lại thì một bóng người khác đã nhoáng lên phía trước gã. Gã vô thức nhấc súng lên, do dự một chút lại hạ xuống, thở dài.
Một cánh tay từ phía sau quấn lên lưng An Tiệp, dùng sức rất lớn kéo mạnh y ra sau. Dưới chân y đứng không vững, lảo đảo vài bước, cả người đụng ngay vào một vòm ngực xương gầy mà dày rộng, nơi vừa đứng ban nãy xuất hiện một hàng lỗ thủng___ Y không hề để ý đến vẫn còn một con chuột chuyên đánh lén sót lại.
Y cắn răng mắng một câu, còn chưa đứng vững đã đáp lễ cho người nọ. Lát sau, một tên đàn ông có dòng máu Trung Đông trợn tròn mắt lộn cổ đổ ập xuống như một cái ván cửa.
Người đang ôm lấy eo An Tiệp thừa dịp y còn chưa đứng vững liền vừa kéo vừa xách y đến nơi an toàn, hơn nữa hình như còn chưa muốn buông tay. An Tiệp quay đầu lại đang muốn mắng một câu “Túm cái gì mà túm”, mới nhổ được ra hai chữ thì đã nuốt hết đống còn lại vào bụng. Y mở to hai mắt như gặp quỷ nhìn Mạc Thông sắc mặt trắng bệch gần trong gang tấc.
Bốn mắt chạm nhau, Mạc Thông không tự chủ được buông tay ra, sau đó, ánh mắt của hắn rơi xuống cái cổ trống trơn dưới cổ áo mở rộng của An Tiệp, dần dần tắt đi ánh sáng, chỉ cần không phải là Địch Hải Đông thì ai cũng nhìn thấy. An Tiệp tránh khỏi hắn, lui về phía sau hai bước túm lấy cổ áo Túy Xà đang đứng gần đấy, mở miệng là mắng ầm lên: “Trực thăng của anh dùng tốc độ của ruồi mà bay đến đây à?”
Túy Xà mở mắt trừng trừng nhìn thằng cha ôm đủ loại chấp niệm mà lực hành động vô cùng cường đại này, chỉ cảm thấy mình rất chi là tủi thân, căng hết cả đầu óc: “Chú bảo làm sao bây giờ?”
An Tiệp hừ lạnh một tiếng, nheo mắt quét hết một vòng người___ À, tất nhiên là bỏ qua Mạc Thông rồi: “Mấy người các cậu, đi theo bên trái, dán sát vào tường ấy, mấy cậu yểm hộ, xử lý hết người ở phía trước mà đi, trước khi cảnh sát mò đến, mau.”
“Ẩm Hồ…” Túy Xà vừa định giơ tay nêu ý kiến thì đã bị An Tiệp ngắt lời.
“Xê ra, người định đoạt bây giờ là tôi, nhanh lên!” Y quay đầu nói với Túy Xà bằng giọng điệu vững vàng, “Nghe đây, No.15 ở phía trước đấy. Người này anh cũng biết rõ rồi, không giải quyết được đám này thì hôm nay anh cứ chờ mà bị người ta đuổi cho tóe khói đi.”
“Sau đó…”
“Sau đó cái rắm nữa, đi thẳng vào đại sa mạc, đừng có nói với tôi là đồ đạc anh chưa chuẩn bị xong.”
Túy Xà hít vào một hơi thật sâu cố gắng đè cơn xuống, trộm liếc mắt nhìn y một cái, gã hữu khí vô lực nói: “Nghe lời ngài, lão đại”___ Ai kia vĩnh viễn cũng không nhớ được thân phận y bây giờ chỉ là người dẫn đường mà.
Tiếng súng lại đổ dồn, xe cảnh sát tới gần. Dù sao thì No.15 còn non lắm, An Tiệp chỉ điểm ba xạo mấy câu đã đột phá phòng tuyến của hắn. Vai hắn bị bắn thủng, cướp đường mà chạy. Mấy người Túy Xà lập tức thu thập súng ống, rút lui khỏi hiện trường ngay trước khi cảnh sát đến nơi. Túy Xà gọi điện liên tục, không bao lâu sau, một đám người khác không biết chui từ xó nào ra, cùng với số thùng vũ khí dùng mười đầu ngón tay cũng không đếm hết.
Mạc Thông bám dính theo bọn họ suốt dọc đường nhưng không thấy mặt mũi đâu cả.
Sau hai tiếng đồng hồ, đồng chí siêu nhân An Tiệp đã đưa cả đoàn người vào trong đại sa mạc. Trước không thấy thôn sau không thấy quán, bấy giờ Mạc Thông mới chịu thò ra. Hắn dắt theo một con lạc đà, trên lưng thồ đầy hàng tiếp tế, không gần không xa theo sát ngay sau bọn họ.
Túy Xà thi thoảng lại ghé mắt ra đằng sau dòm dòm, cuối cùng gã gọi một thanh niên bên cạnh, ghé vào lỗ tai cậu ta nói mấy câu, thằng nhỏ gật đầu đi ngược lại. An Tiệp quét mắt liếc gã một cái chả thân thiện gì, trầm giọng cảnh báo gã: “Anh thừa hơi à? Quan tâm gì lắm chuyện không đâu thế?”
Túy Xà xòe hai tay: “Bảo người đi trông nom chăm sóc thằng nhỏ nhà chú thế nào còn gì nữa. Chú khó khăn lắm mới đuổi được nó ra khỏi vụ này, nếu trong đại sa mạc nó xảy ra chuyện gì, chú lại chả…”
“Người ta mà cần ông anh chăm với chả sóc?” An Tiệp cười mỉa, khóe mắt dường như khẽ nhếch lóe lên ánh sáng lạnh lùng, cay nghiệt nói không nên lời, “Muốn tài bắn súng có tài bắn súng, muốn bản lĩnh có bản lĩnh luôn, đang yên đang lành anh xun xoe ân cần làm cái khỉ gì?”
Túy Xà bị y xỉa cho nghẹn họng.
An Tiệp nhất quyết không tha tiếp tục tổng kết: “Đừng có giống như Lã Động Tân, bị chó cắn mới biết mình dại. Trên trực thăng anh ăn bao nhiêu mà giờ không nhịn nổi thể hử?”
“Sau này ông có nhàn đến tức trứng cũng đếch thèm quản lũ chúng bay nữa nhá.” Túy Xà không khách khí ngắt lời y, “An Ẩm Hồ, thằng thiếu đánh như chú mà cũng có người thích, trời có đổ mưa đỏ cũng không đủ hình dung độ quý hiếm của nó, phải mưa xanh lá!”
Không biết R?Lý có mạo hiểm đuổi theo vào trong đại sa mạc hay không. Tạm thời vẫn còn yên ổn. Màn đêm buông xuống, từng đốm sao lấp lánh như được nước trong dội rửa lần lượt sáng lên, An Tiệp ngẩng đầu ngắm nhìn, đột nhiên nhớ đến bộ dáng Mạc Yến Nam ngồi bên ngoài lều trại nhỏ giọng nói với mình đôi câu chuyện phiếm đêm nào.
Ánh sao lạnh ngăn ngắt.
Túy Xà mới đến đại sa mạc lần đầu tiên. Lúc nghỉ ngơi, gã ngồi chồm hỗm vốc cát lên tay rồi nhìn từng hạt theo kẽ tay chảy xuống, không nói một lời, trong khoảnh khắc ấy, biểu cảm của gã có thể miêu tả bằng hai từ trầm lặng.
Sau nửa ngày, gã mới nhấc người dậy, đặt mông ngồi bệt xuống cát, thở dài, trầm giọng nói: “Chú có biết trước khi chết phụ thân nói với anh cái gì không?”
An Tiệp đang ngẩn người nhìn trời, nghe thấy thế thì chỉ hơi hơi nhếch mi nhìn gã, lười biếng hỏi: “Nói cái gì?”
“Đi tìm Ẩm Hồ, nó đã xem qua địa đồ cửa vào thành cổ.” Túy Xà cười cười, “Cho nên anh mới dụ chú vào đại sa mạc, muốn xem chú có cho anh được cái kinh hỉ gì không, ai dè…”
“Chỉ có kinh, không có hỉ.” An Tiệp lạnh nhạt phán. Y thả lỏng thân thể, nhìn qua có vẻ bất cần không chút để tâm, thế nhưng đường nhìn bay tới bay lui kiểu gì cũng không nhìn sang bên phải___Bởi vì Mạc Thông đang ngồi hướng đó, cách y không xa, đôi mắt mở to không chớp nhìn y đăm đăm, không biết đang nghĩ cái gì. Trông rõ là đáng sợ.
Túy Xà lắc đầu, lại vốc lên một nắm cát: “Giờ anh mới hiểu vì sao khi đó ông ta cười mà chờ anh, hiểu cả nguyên nhân ông ta nhắc đến nơi này nữa.”
An Tiệp chẳng nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn gã.
Túy Xà thở dài thườn thượt, phóng mắt nhìn đại sa mạc không bờ không bến với những cồn cát trải dài tít tắp: “Có khi ông ta cũng chán sống rồi. Ban đầu thì không cảm thấy gì, bây giờ nhìn nơi này mới nghĩ… Bọn họ làm hoạt tử nhân ở trong cái nấm mồ kia cũng hoang lạnh như trong đại sa mạc này, mấy trăm mấy ngàn năm chẳng có gì thay đổi. Chú xem, cái thành cổ kia chẳng phải cũng chỉ là một nấm mồ lớn thôi à, nửa mống người cũng không có__Chỉ có Lý, đến giờ vẫn u mê không tỉnh.”
An Tiệp vốn đang cười cười định xỉa hai câu chê gã sến súa, thoắt cái biểu cảm ngưng trọng hẳn lên. Y nheo mắt nhìn, một người từ phía xa xa đang hướng về bọn họ mà đi tới. Hắn giơ hai tay cao quá đầu tỏ rõ mình vô hại, tới gần hơn nữa, có thể nhìn thấy mái tóc vàng óng.
An Tiệp đứng lên: “Ông anh nói ai là người đó tới liền, Túy Xà, kiếp trước ông anh không phải quạ đấy chứ?”