Nghịch Lửa

Chương 27: Chương 27




Vãn Thu biết, nếu lựa chọn chấp thuận, có thể cô sẽ rơi vào vực thẳm không đáy. Con đường phía trước là gì? Cô không thể tự định đoạt, tấm lòng của anh, luôn luôn bị làn sương mù che phủ.

Nhưng cô vẫn muốn thử một phen, nếu cô dùng tình yêu chân thành để đối xử, có lẽ sau này sẽ cảm hóa được trái tim anh chăng?

Trước kia, cô không dám hi vọng chuyện xa vời, hiện tại, thái độ của anh khiến cô cảm động, bắt đầu tạo nên tia hi vọng nhỏ nhoi. Cô yên lặng ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng cong lên: "Không chơi xỏ lá, em đồng ý với anh."

Bạch Thuật Bắc ngắm nụ cười hòa trong tia nắng ban mai, trái tim bất giác lỗi nhịp, tựa như mục đích của anh không phải là tìm người mẹ thích hợp cho Manh Manh, mà là con tim anh đã mong đợi sự đồng ý của cô từ rất lâu rồi.

Anh không tự nhiên dời tầm mắt, trầm mặc không nói chuyện. Sau khi vào thang máy, cánh tay đang khoác trên vai Lâm Vãn Thu thuận thế trườn lên, véo nhẹ mặt cô: "Sớm ngoan ngoãn chấp nhận tôi thì đâu phải chịu khổ."

Lâm Vãn Thu nghe anh nói, nhớ lại chuyện xảy ra với quán ăn, lập tức cẩn thận hỏi: "Anh phải về đơn vị?"

"Thế nào?" BạchThuật Bắc hài hước giương khóe môi, trêu chọc, "Không nỡ xa tôi à?"

Lâm Vãn Thu quả thật có tí không nỡ, bọn họ đã xem như chính thức hẹn hò, nhưng chưa tìm hiểu được bao lâu lại phải xa cách một thời gian.

Bộ dạng ngượng ngùng của cô là câu trả lời chính xác nhất, Bạch Thuật Bắc thu lại vẻ mặt cười cợt, trầm ngâm mấy giây và nói: "Đã hoãn lâu rồi, tôi bắt buộc phải nhanh chóng trở về."

Lâm Vãn Thu thấu hiểu gật đầu "Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc Manh Manh thật tốt, sẽ dẫn bé đến quán ——"

"Em còn muốn trở về nơi đó?" Gương mặt anh u ám, bất mãn mở miệng, "Quán ấy có thể kiếm được bao nhiêu tiền, em bận bịu buôn bán, còn đâu thời gian chăm sóc Manh Manh?"

Lâm Vãn Thu bị anh chất vấn, có chút khó chịu: "Em cũng có công việc của riêng mình chứ, ban ngày Manh Manh đến nhà trẻ, sẽ không bị ảnh hưởng."

"Vậy sau khi nó tan học? Em định chăm sóc nó như thế nào?"

Bạch Thuật Bắc lạnh lùng phản bác, giọng điệu rét lạnh, không chút nhiệt độ. Trong khoảnh khắc, Lâm Vãn Thu cảm thấy anh lại trở về con người của ngày xưa. Nhưng cô bình tĩnh suy xét, có lẽ vì quá quan tâm Manh manh nên giọng điệu anh mới gay gắt như vậy.

Cô do dự giơ tay khoác lấy cánh tay anh, xuống nước thương lượng: "Mỗi ngày em chỉ bán buổi sáng, đến khi Manh Manh tan học thì đóng cửa, được không?"

Mặc dù buổi chiểu là thời gian khách khứa đổ xô đến, nhưng Bạch Thuật Bắc nói đúng, Manh Manh ở quán rất không an toàn. Vả lại trong ngõ có nhiều xe cộ qua lại, ngộ nhỡ xảy ra chuyện bất trắc, tổn hại đến manh Manh, cô có hối hận cũng không kịp.

Bạch Thuật Bắc nhìn bàn tay đang bấu chặt cánh tay mình, một màu trắng xanh, biểu cảm trên khuôn mặt cô cũng nhu thuận, lấy lòng.

Lâm Vãn Thu thấy anh vẫn nhìn hau háu vào tay mình, cho rằng anh khó chịu khi bị cô đụng chạm, vội vàng thu tay, trong lòng mất mát: "Xin lỗi, Bạch tiên sinh."

Bạch Thuật Bắc nắm chặt cằm cô, đợi con ngươi đen trong vắt phản chiếu bóng hình anh, lúc này mới lên tiếng: "Nhớ kĩ, việc chính của em là trông coi Manh Manh. Nếu cần tiền, cứ nói thẳng với tôi."

Lâm Vãn Thu mấp máy môi, khóe miệng khẽ bứt lên, cô không cần bất cứ đồng nào từ Bạch Thuật Bắc. Đúng là tiệm cháo kiếm được rất ít tiền, nhưng cô sẽ cố dành dụm, tiết kiệm. Một khi dính líu đến tiền bạc, mối quan hệ của anh và cô sẽ chuyển theo chiều hướng khác, mang theo sự lợi dụng làm vấy bẩn tình cảm đơn thuần.

-

Buổi chiều, Lâm Vãn Thu nhất quyết muốn trở lại quán, vẫn còn một đống bừa bãi đang chờ cô thu dọn, Bạch Thuật Bắc không lay chuyển được cô, đành lái xe đưa cô về.

Xe dừng ở đầu ngõ, Bạch Thuật Bắc kéo cửa kính xuống, dặn dò: "Tôi còn có việc, em đừng lo lắng về đám người tối qua, bọn chúng sẽ không xuất hiện nữa."

Ngụ ý là anh đã biết kẻ đứng đằng sau sai khiến, Lâm Vãn Thu cân nhắc hỏi: "Không phải do bọn lưu manh bình thường gây ra phải không?"

Cô nghĩ mãi vẫn không ra kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này, nếu như là Ngô tổng, làm sao chỉ đập quán mà không nói ra yêu cầu của gã.

Bạch Thuật Bắc chau mày nhìn cô một cái, lờ đi câu hỏi, nghiêng người thay cô mở cửa xe: "Buổi tối, tôi tới đón em."

Vì sao anh lại né tránh, hay là việc hôm qua có liên quan đến anh? Nhưng lý do, mục đích là gì? Vì sai lại đối phó cô? Chẵng lẽ kẻ kia không biết Lâm Vãn Thu chả có địa vị gì trong lòng Bạch Thuật Bắc hay sao?.

Lâm Vãn Thu vừa bước xuống, Bạch Thuật Bắc liền nhấn ga rời đi, không nói thêm câu dư thừa. Cô đứng dưới ánh mặt trời chói chang, yên lặng nhìn theo bóng xe khuất dần trong tầm mắt.

Tâm tình cô bỗng chốc nặng nề, cố gắng hít thở thật đều, Bất luận là chuyện gì, cũng đều có cách giải quyết, quan trọng là anh và cô đang ở bên nhau, tình cảm của họ vừa mới chớm nở.

Bước trên con hẻm nhỏ, quang cảnh xung quanh cũng như tâm trạng con người, bỗng dưng đẹp lên một cách lạ thường. Còn chưa đi tới quán, xa xa đã thấy bóng hình cao dong dỏng, bóng lưng thẳng tắp được ánh nắng in dài trên mặt đất.

"Bác sĩ Cao?" Lâm Vãn Thu bất ngờ, chau mày nhìn người đàn ông nhễ nhãi mồ hôi, quan tâm hỏi, "Sao anh lại tới đây?"

Cao hách nhoẻn miệng cười hiền, áo sơ mi trắng tinh, gọn gàng sạch sẽ bật lên gương mặt tuấn lãng, thanh cao: "Bữa giờ bận quá, chưa đến ủng hộ quán của em. Hôm nay, rãnh rỗi đến đây, nhưng không ngờ quán lại đóng cửa."

Lâm Vãn Thu không thể nói lí do quán bị đóng, lảng sang chuyện khác: "Bên ngoài rất nắng, anh vào trong đi."

Lâm Vãn Thu cầm chìa khóa mở cửa, cánh cửa cuốn từ từ được kéo lên trên. Cao Hách không ngại bẩn, xông xáo giúp cô một tay, nhưng khi thấy cảnh tượng bên trong thì trợn mắt há mồm.

"Anh ngồi đây nè." Lâm Vãn Thu vất vả thu dọn sạch một góc nhỏ, đánh thức người đàn ông đang sững sờ.

Cao Hách nhíu mày, ánh mắt phức tạp lia khắp phòng, chén dĩa vỡ vụng rơi đầy đất, bàn ghế bị xô ngã, nằm lăn lóc trên sàn nhà, vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra.

"Báo cảnh sát chưa? Có cần anh giúp không." Anh ta biết một cô gái tự bươn chãi ngoài đời thật không dễ dàng. Lúc biết Lâm Vãn Thu định mở tiệm cháo, trong lòng anh ta vô cùng lo âu, không ngờ anh ta chỉ đi dự hội thảo vài ngày, trở lại đã thấy một màn như vậy.

Ánh mắt cao Hách bộc phát niềm thương tiếc: "Anh có rất nhiều bạn bè làm cảnh sát."

Lâm Vãn Thu xua tay từ chối: "Không sao mà, em đã. . . . . . báo cảnh sát rồi."

Cô muốn nói cho Cao Hách biết, Bạch Thuật Bắc đã giải quyết xong mọi việc, nhưng chợt nhớ màn tan rã không vui của hai người đàn ông tại trung tâm tập thể hình, cô lặng lẽ nuốt lại lời giải thích.

Hàng chân mày của Cao Hách giãn ra đôi chút, vẫn không yên tâm Nhắc nhở: "Về sau nhớ phải gọi điện ngay cho anh đấy, một mình em ở nơi này không an toàn, anh tìm phòng giúp em nhé."

Lâm Vãn Thu thụ sủng nhược kinh, liên tục lắc đầu: "Không cần đâu, bác sĩ Cao, anh đã giúp em nhiều lắm rồi. Em có thể tự chăm sóc bản thân."

Thấy dáng vẻ luống cuống của cô, Cao hách không nỡ ép uổng nữa. Anh ta nhận ra trong lòng cô đang chất chứa muôn vàn tâm sự, nhìn cô nhẫn nhịn chịu đựng, anh ta rất đau lòng, nhưng chỉ có thể nương theo ý cô, giả vờ làm ngơ tất cả.

Cao Hách đem ống tay áo cuộn tròn lên, khom người dựng lại cái bàn nhỏ. Lâm Vãn Thu định ngăn cản, anh ta bèn cười điềm đạm: "Một mình em dọn dẹp chắc tới sáng luôn đó. Để anh giúp em."

Lâm Vãn Thu nhìn nụ cười của anh ta, mím môi nói lời cảm ơn.

Thời tiết mùa hè, trời nóng đổ lửa, hai người mải mê dọn dẹp, mặc cho mồ hôi ướt đẫm cơ thể cũng không ai lên tiếng than van.

Cao Hách khiến Lâm vãn Thu phải thay đổi cách nhìn. Ngày trước, trong mắt cô, anh ta là người đàn ông lương thiện, sạch sẽ, cả ngày chỉ tiếp xúc với dao mổ, bàn tay không đụng vào những thứ dơ bẩn hay việc nặng nhọc.

Nhưng hiện tại, Cao Hách chăm chỉ phụ giúp cô từng việc nhỏ, tỉ mỉ xếp lại từng chiếc ghế, từng cái bàn. Đặc biệt, ý thức công cộng của anh ta rất tốt, tuyệt đối không ném đồ lung tung, kiên nhẫn đi đến thùng rác ngoài xa để vứt đồ.

Quán cháo gần như lấy lại diện mạo tươm tất, lúc này, áo sơ mi của Cao Hách đã ướt nhẹp mồ hôi, Lâm Vãn Thu xấu hổ tự trách, nói với anh ta: "Anh nghỉ đi, em vào pha nước ô mai cho anh uống."

Cao Hách đang rửa tay, nghe cô nói xong thì xoay đầu lại: "Không cần mệt mỏi như vậy, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, em còn nợ anh một bữa đấy."

Được Cao hách giúp cả buổi chiều, đương nhiên cô phải đáp lễ, nên mời anh dùng cơm. Nhưng còn Bạch Thuật Bắc——

"Em không keo kiệt đến mức không dám mời anh một bữa cơm đấy chứ?"

Khóe miệng Cao Hách chứa ý cười, thân hình to cao lười biếng tựa vào bồn rửa mặt, Lâm Vãn Thu nghe anh ta nói thế, càng thêm áy náy: "Em cần gọi điện thoại một tẹo, anh cứ quyết định chỗ ăn đi."

Dứt lời, cô xoay người ra khỏi quán, tay bấm bàn phím điện thoại. Cao Hách dõi theo bóng lưng của cô, ánh mắt dần ảm đạm.

-

Bạch Thuật Bắc lái xe trở về Bạch gia, cố dằn lửa giận trong lòng. Quản gia thấy bộ dáng hung hăng của anh, không nhịn được phải nhắc nhở: "Đại Thiếu Gia, Tứ thiếu đang ở đây, cậu đừng sinh sự với lão gia!”

Mỗi lần anh về nhà với dáng vẻ này, ngay sau đó liền có một trận cãi vã long trời lở đất của hai cha con.

Quản gia nhìn bọn họ lớn lên từ nhỏ, hiển nhiên biết được mấy anh em Bạch Thuật Bắc rất bài xích Bạch Thầm, luôn đoàn kết chống lại Bạch Thầm.

Bạch Thuật Bắc nghe lời quản gia nói, đáy mắt liên tục bắn ra tia sáng lạnh, cởi áo khoác giắt trên cánh tay: "Tới đúng lúc lắm."

Quản gia không ngăn được anh, chỉ biết nhìn trời than thở.

Bạch Thuật Bắc tiến vào nhà, trong phòng khách, Bạch Hữu Niên đang nhỏ giọng bàn bạc chuyện gì đó với Bạch Thầm. Thấy anh vào, hai người kia đồng thời ưỡn thẳng sống lưng, im lặng không nói tiếp.

Bạch Thuật Bắc nheo mắt quan sát, đi thẳng đến ghế sô pha, ngồi đối diện với hai người, hai chân bắt chéo, phô ra tư thế “có việc cần bàn”.

Bạch Hữu Niên khẩy điếu thuốc lá vào gạt tàn, theo thói quen nhíu mày: "Sao chưa về đơn vị?"

Bạch Thuật Bắc cười lạnh một tiếng, ánh mắt chế giểu liếc khẽ Bạch Thầm: "Không phải ba đã biết rõ nguyên nhân à? Chẳng phải luôn có người báo cáo với ba mọi hành động của con sao."

Bạch Hữu Niên nhìn anh đăm đăm, làn khói mờ che khuất tâm tình mỗi người, lát sau ông ta dứt khoát dụi tắt điếu thuốc: "Cho nên hôm nay đến tìm ba tính sổ?"

Bạch Thuật Bắc chán nản nhìn ba mình, khi tra được bọn lưu manh do Bạch Thầm sai khiến, anh liền biết mọi việc đều do ông già an bài. Bạch Thầm không phải là kẻ nhàm chán đến thế, tự dưng nổi khùng đi đập quán của Lâm Vãn Thu, giải thích hợp lí nhất chính là nghe theo sự sai bảo của Bạch Hữu Niên.

Bạch Hữu Niên dựa lưng vào sô pha, dửng dưng nhìn lại anh: "Cô gái này ba cũng không hài lòng, mắt nhìn phụ nữ của con ngày càng kém. Ba chỉ kêu thằng Tư đi thử một chút, xác thực lá gan không nhỏ, nhưng gia cảnh quá kém."

Bạch Thuật Bắc vô cùng chướng mắt với tư thái độc đoán, bảo thủ của Bạch Hữu Niên.

Anh khoanh tay, khóe miệng nâng lên, nở nụ cười trào phúng: "Thôi thì ngài cứ nói thẳng, ngài bằng lòng người phụ nữ nào? Con trực tiếp cưới về cho ngài."

Bạch Hữu Niên bùng lên lửa giận: "Hỗn láo, anh đang nói chuyện với ai đấy."

Bạch Thuật Bắc giữ nguyên nét cười lạnh: "Ba à, ngài nghĩ thế nào về lời đề nghị của con? Xưng hô này đã làm ngài hài lòng chưa?"

Hai cha con đã từng cãi nhau vô số lần, nhưng chưa bao giờ xé rách mặt mũi của đối phương như hôm nay. Bạch Hữu Niên cáu gắt nhìn con trai: "Ba cứ tưởng con vẫn đang chờ Cố An Ninh cơ đấy. Tuy Cố An Ninh hành động hồ đồ nhưng vẫn tốt hơn người phụ nữ kia!"

Ngày trước, ông ta chê gia cảnh của Cố An Ninh không xứng với gia đình họ. Nhưng so với người phụ nữ kia, vẫn còn tốt chán. Mở một tiệm cháo lụp xụp, có thể giúp được gì cho sự nghiệp của con trai ông ta. Sau này, dẫn ra ngoài giao thiệp, không khéo còn làm bẽ mặt gia đình ông ta.

Sắc mặt Bạch Thuật Bắc dâng tràn tầng sát ý, nhìn chằm chằm Bạch Hữu Niên, hai đấm tay bên hông siết chặt lại, đáy mắt đỏ ngầu: "Đừng nhắc đến An Ninh. Chính ba đã đẩy con tới bước đường này. Nếu không phải ba kiên quyết phản đối, con cùng An Ninh sẽ không phải cách xa nhau, và cuộc đời con cũng không bị Lâm Vãn Thu phá hỏng!"

Bạch Hữu Niên cứng mình, lập lại ba chữ: "Lâm Vãn Thu?"

Ông ta nhanh chóng lục lại trí nhớ, vài giây sau, hai mắt ông ta trợn to, khó tin nhìn Bạch Thầm: "Chính là cô ta sao? Mày lại cùng con nhỏ đó ——"

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang bầu không khí nảy lửa, cả ba người đều lấy lại sự trầm mặc.

Bạch Thầm vẫn quy củ ngồi trên sô pha, thư thả thưởng thức chén trà Long Tĩnh, tách biệt bản thân với mọi thứ xung quanh.

Bạch Thuật Bắc không kiên nhẫn liếc nhìn dãy số, là Lâm Vãn Thu gọi tới, lúc này, tên cô chính là điều cấm kị trong lòng anh, nhìn thấy nó, cơn tức giận bốc lên tận não.

Không cần suy nghĩ, anh cúp ngay điện thoại, nhìn thẳng Bạch Hữu Niên, gằn từng chữ: "Không sai, chính là người phụ nữ đấy, người đã cùng Cố An Ninh ký bản hiệp ước - Lâm Vãn Thu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.