Ads
"Tiên sinh, phu nhân đã đi rồi."
Tài xế phía sau mở miệng, Bạch Thuật Bắc gật đầu một cái, khẽ nghiêng thân mình qua, xoay về phía nữ bác sĩ trung niên đang muốn gọi anh: "Bác sĩ Lưu?"
Bác sĩ Lưu là bác sĩ khám thai định kì cho Lâm Vãn Thu. Lúc này, bà đang ấm ức lấy tay xoa bả vai vừa đụng phải vách tường, bất đắc dĩ nói: "Bạch tiên sinh, cậu đừng quá khẩn trương. Tôi chỉ đến đưa cho cậu xem kết quả kiểm tra."
Bạch Thuật Bắc chỉ cười không nói, tài xế nhanh tay nhận lấy tài liệu trong tay bà: "Làm phiền bác sĩ rồi."
Bác sĩ Lưu vẫn còn than thở, nhìn Bạch Thuật Bắc bằng ánh mắt chất đầy sự đồng tình: "Cậu quan tâm Lâm Vãn Thu như vậy. Nếu bị cô ấy phát hiện cũng đâu sao."
Mỗi lần Lâm Vãn Thu đến khám thai, người đàn ông này đều đến trước một bước. Nhưng cậu ta lại lánh mặt trong phòng nghỉ của bà, chờ Lâm Vãn Thu đi rồi mới hỏi han tình hình sức khỏe của cô ấy và thai nhi.
Bác sĩ Lưu cảm thấy mơ hồ trước hành động của anh. Nếu đã quan tâm đến thế, ngại gì không giáp mặt một lần?
Nhưng phần công việc này là do viện trưởng giao phó, bác sĩ Lưu tự biết giữ đúng trách nhiệm và giới hạn của mình. Bà cũng không trông chờ Bạch Thuật Bắc sẽ trả lời câu hỏi. Nghĩ đến bệnh tình của anh, bà không nhịn được hỏi thêm một cậu: "Có cần tôi phân tích cho cậu hiểu rõ không?"
Bạch Thuật Bắc tĩnh lặng, giữa hai hàng chân mày ẩn hiện quầng sáng ôn hòa: "Không cần, vừa rồi tôi đã nghe thấy hết. Cảm ơn bác sĩ."
Bác sĩ Lưu không nói nữa, xoay người muốn đi. Bạch Thuật Bắc bỗng nhiên mở miệng "Xin bác sĩ Lưu giữ bí mật giúp tôi. Tôi làm việc này là muốn tự mình cảm nhận quá trình lớn lên của đứa bé. Biết đâu sau này, tôi may mắn hồi phục thị lực, thì có thể bù đắp những tiếc nuối hôm nay."
Ánh mắt của bác sĩ Lưu tăng thêm phần thương hại. Người đàn ông này rất khôi ngô tuấn tú. Mặc dù trên đùi bị vết thương nặng, nhưng đứng giữa biển người, anh ta vẫn cực kì bắt mắt, thu hút nhiều ánh nhìn.
Bà khẽ thở dài: "Ngày dự tính sanh của Lâm tiểu thư đã sắp đến. Anh yên tâm, thân thể của cô ấy rất tốt, nhất định sẽ mẹ tròn con vuông."
"Cám ơn bác sĩ." Bạch Thuật Bắc cong lên khóe miệng, dưới sự dìu đỡ của người tài xế, anh từ từ đi đến thang máy.
Mắt tài xế nhìn thẳng phía trước. Sau khi vào thang máy thì báo cáo lịch trình tiếp theo: "Tiên sinh, lát nữa chúng ta sẽ đến bệnh viện làm vật lí trị liệu."
Bạch Thuật Bắc"Ừ" một tiếng, hỏi tài xế để xác định: "Lão Tam đã sắp xếp xe cho Lâm Tri Hạ chưa?" Ngày dự tính sanh của Vãn Thu đã gần tới, nếu như không có sẵn xe sẽ cực kì bất tiện.
Tài xế bất giác nâng thẳng sống lưng và trả lời: "Rồi ạ, Tam thiếu đã thu xếp chu đáo. Ngược lại, Bạch lão gia đang muốn gấp rút an bày cho tiên sinh xem——"
Bạch Thuật Bắc cười lạnh, cắt đứt lời anh ta: "Có người bình thường nào nguyện ý gả cho một kẻ tàn tật như tôi không?"
Tài xế mím mạnh môi, mấy giây sau bèn nhỏ giọng lầu bầu: "Nếu là phu nhân, tôi cảm thấy cô ấy chắc chắn sẽ nguyện ý."
Bạch Thuật Bắc lặng thinh, có lẽ là không nghe thấy hoặc là đang trốn tránh vấn đề. Tài xế khôn ngoan không lắm mồm nữa. Quả thật, tình huống hiện giờ của Bạch Thuật Bắc không thích hợp sống chung với phụ nữ có thai. Hai người mà ở chung một chỗ, chẳng biết ai sẽ chăm sóc ai đây ?
-
Lúc Lâm Vãn Thu về nhà thì Manh Manh đã đi học về. Thấy cô bước vào, bé liền lăng xăng lấy đôi dép cho cô: "Mẹ đừng khom lưng nhé. Cẩn thận kẻo ngã."
Lâm Vãn Thu buồn cười sờ đầu bé: "Mẹ sao có thể dễ té như vậy được."
"Bụng của mẹ to lắm." Manh Manh sốt sắng đặt dép trước chân cô, rồi thẳng người chắp tay sau lưng, dùng ánh mắt nghiêm túc đốc thúc cô.
Vốn tâm tình của Lâm Vãn Thu có chút ứ đọng khó chịu, nhưng nhờ có sự yêu thương và chăm sóc của Manh Manh nên những cảm xúc tiêu cực ấy đã tan thành mây khói. Còn có điều gì vui hơn khi ngày nào cô cũng được sống chung với bé?
Cuộc sống bình yên dần quay trở lại, còn một tuần nữa là đến ngày dự tính sanh của Lâm Vãn Thu, nhưng đứa bé trong bụng đã gấp gáp muốn chào đời sớm. Tối đó, Lâm Vãn Thu cảm thấy hơi mót, đi vào phòng vệ sinh thì phát hiện có điều bất thường.
Dù sao cũng là lần mang thai thứ hai, ít nhiều đã có kinh nghiệm. Lâm Vãn Thu không hốt hoảng, còn trấn tĩnh đi tới gõ cửa phòng Tri Hạ: "Tri Hạ, hình như em bị vỡ nước ối rồi."
Trong phòng truyền tới những bước chân dồn dập, tay Tri Hạ vuốt sơ mái tóc rối bời, gương mặt tuấn tú hiện rõ hai chữ Lo Lắng: "Em nằm xuống đi, anh đưa em đến bệnh viện ngay lập tức."
Lúc Lâm Vãn Thu được đưa tới bệnh viện, sắc mặt vẫn bình thường. Ngược lại, Tri Hạ và Minh Manh vô cùng khẩn trương.
Hai người nín thở, đôi mắt theo sát những chuyển động của bác sĩ và y tá. Bác sĩ hơi bực bội dậm chân: "Hai người làm ơn đừng quấy rầy công việc cùa chúng tôi được không?"
Tri Hạ và Manh Manh cùng nhìn nhau, ăn ý đứng dựa vào góc tường.
Một lát sau, phòng làm việc của bác sĩ trực ban bị đẩy ra, chuỗi tiếng bước chân sột soạt truyền vào, bác sĩ trực ban nhất thời trợn tròn mắt: "Viện... viện trưởng?"
Lâm Vãn Thu cũng ngây ngẩn cả người, bộ dáng của viện trưởng trông khá mệt mỏi, phía sau còn có bác sĩ Lưu.
Bác sĩ Lưu là chuyên gia có tiếng, làm sao đêm khuya lại chịu cất công tới đây?
Triong đầu Lâm Vãn Thu liền có sự suy đoán riêng. Cô cẩn thận xem xét, thật ra cũng không có gì kì quái. Cho dù Bạch Thuật Bắc vô tình tàn nhẫn hơn nữa, cũng không thể hoàn toàn bỏ mặc máu mủ ruột thịt của mình, ví như lần cô bị dị ứng hải sản khi mang thai Manh Manh.
Lâm Vãn Thu an tâm để bác sĩ Lưu kiểm tra.
Vẻ mặt bác sĩ Lưu cực kì nghiêm túc, bà nói với Lâm Vãn Thu "Miệng tử cung còn chưa mở, nhưng đã vỡ nước ối, phải giải phẫu thôi."
Lâm Vãn Thu không hề do dự, gật đầu thật mạnh. Nếu sanh mổ thì thời gian để hồi phục sức khoẻ sau khi sanh sẽ lâu hơn bình thường, thật ra còn khổ hơn so với sanh tự nhiên. Song, vì đứa bé, cô có thể làm mọi thứ.
Bác sĩ Lưu để ba người Lâm Vãn Thu ở lại phòng làm việc của mình, còn bà thì hấp tấp chạy tới phòng làm việc của viện trưởng để gặp người đàn ông kia.
Trong phòng làm việc của viện trưởng, bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Chỗ ngồi của Bạch Thuật Bắc như thể một thế giới băng giá, bởi vì luồn khí lạnh lẽo toát ra từ người anh. Bên cạnh anh là Bạch Trạm Nam đang trợn trắng hai mắt: "Anh cả! Thả lỏng đi. Anh đâu phải là người sanh con!"
Bạch Thuật Bắc không nói lời nào, vẫn giữ nguyên gương mặt u ám.
Bạch Trạm Nam muốn đốt điếu thuốc, song cái bật lửa trong tay anh ta đã bị Bạch Thuật Bắc giữ chặt: "Đây là bệnh viện."
Bạch Trạm Nam nghĩ thầm, anh trai chỉ được cái làm quá. Chẳng lẽ hút thuốc trong phòng viện trưởng sẽ ảnh hưởng đến Lâm Vãn Thu à? Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên của ông anh, Bạch Trạm Nam biết khôn mà giữ yên lặng.
Bác sĩ Lưu đẩy cửa đi vào, thuật lại tình huống cho viện trưởng nghe. Bạch Thuật Bắc chau mày hỏi: "Có gặp nguy hiểm không?" Trong khoảng thời gian này, anh tự tìm hiểu rất nhiều kiến thức về chuyện sinh nở của phụ nữ, càng hiểu biết thì anh càng khiếp sợ và lo lắng cho tình trạng của Lâm Vãn Thu.
Bác sĩ Lưu hơi nhíu hàng chân mày, thành thật trả lời: "Mỗi ca giải phẫu đều có tỉ lệ nguy hiểm nhất định."
Mi tâm Bạch Thuật Bắc lõm sâu, anh bất chợt liên tưởng đến câu hỏi lần trước của Trần Nặc, lập tức nói : "Nếu có nguy hiểm, tôi muốn ưu tiên cho người mẹ trước." ( lần LVT bị thương, Trần Nặc đã hỏi BTB : Người mẹ và đứa bé, nếu chỉ có thể giữ được một người, không biết Bạch đội sẽ chọn ai ?)
Bác sĩ Lưu còn chưa lên tiếng, khoé miệng Bạch Trạm Nam đã động đậy, chế nhạo : "Anh à ! Anh và Lâm Vãn Thu đã không còn quan hệ. Anh dựa vào cái gì để phát biểu ý kiến?"
". . . . . ." Sắc mặt Bạch Thuật Bắc lập tức trầm xuống, tia bi thương ẩn sâu dưới đáy mắt.
Bạch Trạm Nam tự biết lỡ mồm, muốn sửa lại đã chẳng kịp. Bác sĩ Lưu lên tiếng giải vây : "Tôi tới để nói cho các vị biết, Lâm tiên sinh đã ký tên, lát nữa sẽ đưa cô ấy vào phòng giải phẫu."
Bạch Thuật Bắc hồi hộp đứng lên: "Tôi...tôi có thể vào không?"
Mọi người liền sửng sốt, Bạch Trạm Nam không sợ chết, tiếp tục ngăn cản anh: "Anh đi vào cũng không nhìn thấy được gì. Lâm Vãn Thu sanh mổ, phải tiêm thuốc mê, không phải là sanh tự nhiên mà có thể hô hoán dậy trời đất cho anh nghe đâu."
Bạch Thuật Bắc nhấc cây gậy chống bên người. "Bốp" một tiếng, đánh chuẩn xác lên bắp chân của Bạch Trạm Nam.
"Tôi chỉ muốn ở cùng cô ấy ——"
-
Lâm Vãn Thu không hề căng thẳng. Trái lại còn hơi kích động. Với cô, đứa bé này có ý nghĩa thật khác lạ. Không giống như lúc cô chờ đợi Manh Manh ra đời, lúc ấy cô vừa hạnh phúc vừa chịu đựng sự giày vò khổ sở.
Vừa mong đợi đứa bé ra đời, vừa sợ hãi nó sẽ rời khỏi bụng cô.
Thế nhưng với đứa bé lần này, cô không cần lo lắng, đây là đứa con thuộc về cô, không ai có quyền tranh đoạt. Cô muốn đứa bé mang họ của cô, muốn được nhìn bé lớn lên từng ngày, muốn được nghe bé gọi tiếng mẹ.
Thuốc mê được tiêm vào người, Lâm Vãn Thu bắt đầu hoa mắt chóng mặt. Nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, trừ hạ thân có cảm giác hơi tê dại.
Cô an tĩnh nằm trên giường, đầu không thể di chuyển, chỉ có thể mơ hồ nhìn lên trần nhà trắng xoá. Cô không biết lúc này trong phòng có sự hiện diện của một người đàn ông. So với cô, anh ta còn khẩn trương hơn gấp trăm lần.
Bạch Thuật Bắc không dám lên tiếng, những ngón tay nắm chặt. Thế giới của anh vẫn là một màu tối đen, không thấy được nỗi thống khổ của Lâm Vãn Thu khi phải vượt cạn. Nhưng trong lòng anh không hề dễ chịu, không thấy được thì càng sợ hãi. Trong đầu anh cứ tự vẽ ra những hình ảnh máu me ghê gớm.
Thời gian trôi qua rất chậm, anh có thể nghe được tiếng va chạm nho nhỏ của những dụng cụ y tế. Tuy nhiên, Lâm Vãn Thu quá yên ắng, một chút động tĩnh cũng không có.
Bên tai là tiếng tim đập dồn dập của bản thân, Bạch Thuật Bắc nhiều lần muốn xông tới, dịu dàng nắm tay Lâm Vãn Thu, nhẹ nhàng nói với cô, anh vẫn ở đây, vẫn cùng cô chào đón sự ra đời của đứa bé.
Nội tâm của Bạch Thuật Bắc như chìm xuống đáy vực, còn Lâm Vãn Thu lại tràn đầy hạnh phúc. Hai người mang hai tâm trạng đối lập để chào đón đứa con thứ hai của bọn họ.
Cuối cùng, tiếng khóc của đứa bé cũng vang lên, hô hấp của Bạch Thuật Bắc ngưng lại rất lâu. Đây là đứa bé của anh và Lâm Vãn Thu. . . . . .
Máu toàn thân như bị đông cứng, thân thể không động đậy nổi, đôi mắt anh vô hồn nhìn chung quanh. Anh rất muốn đi tới ôm lấy đứa bé, muốn cảm nhận cơ thể bé nhỏ của nó.
Con anh có mặt mũi như thế nào?
Bên tai là những tiếng huyên nào không ngớt, bác sĩ và y tá vui vẻ nói chuyện với nhau. Giọng nói của bác sĩ Lưu vang lên rõ to, mang theo ý cười thoải mái "Chúc mừng Lâm tiểu thư, là một bé trai."
Bạch Thuật Bắc nghe được thanh âm yếu ớt của Lâm Vãn Thu, giọng nói cô đứt quãng: "Có thể...cho tôi nhìn mặt bé không?"
Trái tim Bạch Thuật Bắc tựa như bị bóp nát. Người phụ nữ anh yêu cùng đứa con của anh đang ở ngay bên cạnh, nhưng anh nhìn không thấy cũng không được chạm vào, thậm chí còn không dám cho cô biết sự tồn tại của mình.
Trong lòng anh chưa từng khó chịu thế này, nhưng có thể oán được ai đây?
-
Lâm Vãn Thu được chuyển tới phòng săn sóc đặc biệt. Tri Hạ và Manh Manh đứng cạnh chiếc nôi ngắm nhìn đứa bé. Thuốc mê trong người vẫn chưa tan hết, đầu óc Lâm Vãn Thu nặng trình trịch, rất muốn ngủ một giấc.
Tri Hạ thấy cô cố chấp mở to mắt, bèn nhẹ giọng trấn an: "Em ngủ một giấc đi."
Lâm Vãn Thu nhìn chằm chằm vào chiếc nôi nhỏ: "Em sợ....khi tỉnh lại....con sẽ biến mất."
Tri Hạ thừ người, đau lòng nhìn cô, giơ tay vén những sợi tóc thấm ướt mồ hôi trên trán cô "Còn có anh mà. Anh bảo đảm, khi em mở mắt, nhất định vẫn thấy con em."
Lâm Vãn Thu thật sự cố gắng không nổi nữa, mơ màng tiến vào giấc ngủ.
Lát sau, có y tá vào phòng kêu Tri Hạ đi lấy thuốc cho Lâm Vãn Thu. Anh lo lắng một mình Manh Manh ở trong phòng sẽ không an toàn, nên dẫn bé theo. Sau khi phòng bệnh không còn một bóng người, Bạch Thuật Bắc nhờ tài xế dìu đỡ, rón rén đi vào.
Anh ngồi hồi lâu bên cạnh giường bệnh, trầm mặc nắm tay Lâm Vãn Thu. Anh cảm giác những ngón tay của cô lạnh tanh không chút nhiệt độ, bèn nhét chúng vào túi áo khoác của mình.
Sắc mặt anh tài xế không đổi, tự động làm lơ hết thảy.
Bạch Thuật Bắc ngồi yên một lúc, bèn mò mẫn đứng dậy, cúi đầu muốn hôn lên trán cô. Nhưng do không thấy đường, nên nụ hôn của anh rơi vào chóp mũi nhỏ.
Anh giữ nguyên tư thế đấy, thấp giọng nỉ non: "Vãn Thu ——"
Hàng mi Lâm Vãn Thu hơi lay động, hai mí mắt nhướn lên như muốn thức tỉnh. Cô gắng sức nâng lên đôi mắt nặng trĩu, khoảng cách quá gần, không thể nhận ra người trước mắt là ai?
Song, hơi thở đấy quá quen thuộc, cô từ từ nhắm mắt lại, nửa mơ nửa tỉnh đáp lời: "Thuật Bắc?"
Thân hình Bạch Thuật Bắc bất chợt cứng đờ, cho đến khi hô hấp của cô ổn định trở lại, anh mới dám thả lỏng người, trên trán đã sớm xuất ra tầng mồ hôi lạnh.
Trong lòng anh có chút chua sót, áp má mình vào má cô, hoàn thành nốt câu nói khi nãy: "Anh yêu em."
-
Lâm Vãn Thu lạc vào giấc mộng, trong mơ cô thấy Bạch Thuật Bắc.
Dáng vẻ của anh ta vẫn lạnh lùng cao ngạo như cũ, rồi anh ta bỗng nhiên mỉm cười, dịu dàng hôn lên gò má của cô, còn nói yêu cô nữa. Nhưng đảo mắt anh ta liền thay đổi, tàn ác tống cổ cô ra khỏi nhà, khinh miệt ném cho cô một xấp tiền: "Đứa bé đã ra đời, cô có thể cút."
Cô vô dụng khóc thét lên, van xin anh ta đừng cướp đi đứa bé.
Nhưng Bạch Thuật Bắc bình thản lấy ra một bản hiệp nghị đẻ mướn, gương mặt tuấn tú biến chuyển thành vặn vẹo, méo mó: "Con của cô? Cô mở to mắt mà nhìn đây nè."
Lâm Vãn Thu kinh hoàng mở to mắt, cả người ướt nhẹp mồ hôi. Trong phòng ánh sáng hơi mờ, cạnh giường là một người đàn ông đang gục mặt xuống.
Cô thoáng nhìn chếch qua chiếc nôi nhỏ, xác nhận đứa bé vẫn còn. Lúc này mới âm thầm thở phào, mệt mỏi lên tiếng: "Tri Hạ?"
Tri Hạ từ từ tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn cô: "Tỉnh rồi à, đói chưa?"
Lâm Vãn Thu lắc đầu. Trong phòng bệnh chỉ còn dư lại tiếng "tít, tít" của máy điện tâm đồ. Cả phòng ngoại trừ Tri Hạ, chỉ có Manh Manh đang nằm ngủ trên sô pha, không còn ai khác. Tất cả chỉ là mộng.
Đã tỉnh mộng, có điều cảm giác cô liêu vô tận vẫn nhấn chìm cô.
Loại cảm giác đấy thật quái dị. Dường như mùi hương của anh ta vẫn còn thoang thoảng nơi đây, ngay cả cảm giác của nụ hôn cũng chân thật đến đáng sợ.
Tri Hạ nhìn cô đăm đăm, đưa tay dém góc chăn giúp cô: "Nghĩ gì thế?"
Lâm Vãn Thu lắc đầu một cái, cười cười trả lời: "Nghĩ nên đặt tên gì cho em bé."
Tri Hạ thấy cô gượng gạo nở nụ cười, không truy hỏi, chỉ phối hợp nhíu mày: "Để anh về nhà mang từ điển Tân Hoa tới cho em?"
Đứa bé có tên là Lâm Tích Nặc. Lâm Vãn Thu hi vọng, sau này lớn lên, con cô sẽ trở thành một ngườii đàn ông chân thành và chính trực.
Sau khi biết chuyện, Bạch Trạm Nam bèn trêu đùa Bạch Thuật Bắc: "Đây là Lâm Vãn Thu cố ý châm chọc anh đấy."
Bạch Thuật Bắc chỉ cười không nói. Mỗi ngày anh đều tới bệnh viện, dù không nhìn thấy nhưng anh ngày càng an tâm. Biết sức khoẻ cô hồi phục rất tốt, nụ cười càng ngày càng xuất hiện nhiều trên môi anh.
Bạch Thuật Bắc cho rằng, mọi thứ cứ thế mà trôi qua. Anh và Lâm vãn Thu sẽ trở thành hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không bao giờ giao nhau. Vậy mà, sự bất ngờ luôn luôn ập tới vào những lúc anh chưa kịp chuẩn bị.