Đến khi mặt trời ngã về tây, Lý Phi Yến đột nhiên đứng dậy, bởi vì hôm nay nàng cứ có cảm giác bất an một cách kỳ lạ, rất khó tịnh tâm.
Nhìn sắc trời không còn sớm, nàng đi tìm một ít quả dại ăn lót dạ, sau đó cũng không ở lại tu luyện nữa mà quay đầu trở về thôn.
Lý Phi Yến cho rằng bất an của mình là đến từ sự tò mò đối với cây bút, thế nhưng Lý Phi Yến không biết, người có linh hồn mạnh mẽ có một khả năng đặc biệt, đó chính là từ trong hư vô cảm ứng được tai họa đang kéo đến.
…..
Lý Phi Yến toàn thân lạnh toát đứng trên một thân cây lớn ở sườn núi nhìn về một phía, chỉ thấy ánh lửa bốc cao kéo theo khói đặc đen ngòm che phủ cả một khoảng chân núi, nàng vụt một cái nhảy xuống đất, liều mạng chạy như bay về phía ánh lửa kia.
Tiểu La Thôn, Tiểu Mặc!
Tiểu thôn chỉ có hơn hai mươi hộ dân này đâu còn khung cảnh bình dị như trước, chỉ thấy đâu đâu cũng là cảnh nhà cháy, người chết.
Tiếng khóc thét, tiếng chửi mắng và tiếng cười dữ tợn hòa quyện vào nhau tạo ra âm thanh của cái chết.
Một nhóm sơn tặc cưỡi tuấn mã tay cầm đao lớn mặt mày dữ tợn tung hoành chạy trong thôn. Thấy người liền cướp, cướp xong liền giết. Đợi khi Lý Phi Yến chạy về đến, cảnh chết chóc máu chảy thành sông này như một kích trí mạng đánh vào tinh thần nàng.
Hai mắt Lý Phi Yến đỏ lên, tràn đầy bất an và sợ hãi, cảnh tượng này khiến nàng nhớ đến hôm mưa gió đó, cái hôm Lý Dạ Mặc trào đời, vết thương trong lòng lại rách miệng, cảm giác đau đớn giận dữ kéo đến, nhưng lần này nàng không có khóc, chỉ là ánh mắt càng thêm điên cuồng.
Một tên sơn tặc phát hiện ra Lý Phi Yến đứng ở cửa thôn, hắn cười ha ha hô lớn xông đến:
“Ha ha ha… Có đồ tốt, là một tiểu mỹ nhân, bắt nó bán cho Xuân Hồng viện trong thành nhất định sẽ kiếm được không ít tiền.”
Lý Phi Yến lạnh lùng nhìn tên sơn tặc đang cưỡi ngựa lao đến, trong lòng nàng dâng trào sát ý, nàng không nói một lời, hơi khom người xuống, sau đó đột nhiên phóng lên như một con chim đại bàng.
Phải biết, trong một năm này, Lý Phi Yến đã tung hoành khắp cả vùng rừng rậm quanh Ngũ Tuyệt Sơn, đấu tranh với vô số dã thú, sớm đã tập thành kỹ năng chiến đấu.
Với thể lực kinh người, nàng nhảy một cái đã lên cao gần một trượng, dễ dàng bay qua đỉnh đầu tên sơn tặc, trong khoảng khắc đó, hai tay của nàng như hai móc sắc chộp vào đầu tên sơn tặc kia.
Rắc một tiếng, đầu tên sơn tặc bị vặn cong đi quỷ dị.
Đợi khi Lý Phi Yến rơi xuống phía sau lưng của hắn, con ngựa vẫn còn chạy về phía trước nhưng tên sơn tặc thì đã rớt xuống đất mất mạng.
Lý Phi Yến không hề chần chừ, chân vừa chạm đất đã chạy thẳng về phía một ngôi nhà nhỏ phía cuối thôn.
Nàng đờ người đứng sững lại trước ngôi nhà nhỏ dân làng dựng tạm cho nàng, ngôi nhà đã sụp đổ, nhà của Trương đại thẩm bên cạnh cũng như vậy, còn bóng dáng Trương đại thẩm và Tiểu Mặc lại không thấy đâu.
Đầu óc Lý Phi Yến nhất thời trống rỗng, đến khi từng giọt nước mưa nặng nề rơi xuống nàng vẫn chưa có phản ứng, chỉ nghe tiếng nàng lẩm bẩm như có như không.
“Trời lại mưa, tại sao lại là trời mưa?… Tại sao vậy?… Ngay cả Tiểu Mặc cũng mất rồi? Ta mất hết rồi, mất tất cả mọi người rồi?!”
Đột nhiên, Lý Phi Yến nhớ lại, người thần bí đã từng nói một câu:
Thiên phú càng tốt, thiên đạo càng đối xử tàn khốc!
Lý Phi Yến há mồm, sắc mặt đột nhiên vặn vẹo dữ tợn.
“Là như vậy sao? Bởi thế mà ngươi đối xử với ta như vậy ư? Tại sao chứ?… Không thể như vậy… Không…Ta không tin!”
Một tiếng gào tuyệt vọng vang vọng trong màn mưa, Lý Phi Yến như phát điên nhào vào đống đổ nát, dùng tay không bới móc như đang tìm kiếm cái gì, mặc kệ đôi tay nhỏ nhắn bị lửa làm bỏng, bị vật sắc nhọn đâm đến máu chảy đầm đìa.
Khi bọn sơn tặc tụ tập đến vây quanh Lý Phi Yến, khi nhìn thấy bộ dạng của nàng như vậy, cả đám đều kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau.
“Lão đại, đứa nhỏ này phát điên rồi.”
“Hừ! Mặt kệ nó, trong thôn này chỉ có một mình nó là nữ hài, không bắt nó thì bắt ai?”
Trong lúc đám sơn tặc đang bàn luận với nhau, Lý Phi Yến từ trong đống đổ nát moi ra được một cái áo nhỏ bị cháy xém. Vừa nhìn thấy cái áo này, Lý Phi Yến đột nhiên cuối đầu cười, tiếng cười so với tiếng khóc càng não nề bi thảm.
Lão đại nhóm sơn tặc nhíu mày, lúc này, một tên sơn tặc sợ hải chạy đến báo.
“Lão đại, Lão Tạ bị giết chết ngoài cửa thôn rồi.”
“Cái gì? Hung thủ là ai?”
“Không biết, nhưng chết vì bị gãy cổ.”
Tên lão đại biến sắc. Hắn quyết định thật nhanh.
“Gặp cao thủ rồi, không cần chần chừ nữa, bắt lấy nó, chúng ta lập tức rời khỏi đây.”
Nói rồi, một tên sơn tặc phóng ngựa chạy đến muốn bắt lấy Lý Phi Yến, không ai để ý, bầu trời trên đỉnh đầu mình sấm sét đang tụ tập lại chớp lóe không ngừng, Lý Phi Yến đang cười điên cuồng đột nhiên ngửa đầu bi thống thét lên hai chữ:
“Thiên đạo…”
Ầm! Đoàn...
Một đoàn sấm sét màu trắng xanh từ trên thiên không phóng thẳng xuống vị trí trung tâm đống đổ nát, chuẩn sát đánh vào người Lý Phi Yến.
Đáng thương cho đám sơn tặc, kẻ ở xa nhất cũng chỉ cách Lý Phi Yến ba trượng, khi đoàn sấm sét này đánh lên người Lý Phi Yến, dư chấn và lôi uy khuếch tán ra cũng đủ khiến cho bọn chúng kể cả con ngựa đang cưỡi đồng loạt biến thành cái xác cháy đen, uy lực khủng bố như vậy, đoàn lôi điện màu trắng kia không phải là loại lôi điện bình thường.
Không gian yên tĩnh chỉ còn nghe được tiếng mưa tầm tả, thôn nhỏ bị cháy thành đống đổ nát, lửa bị nước mưa dập tắc nhưng cũng chỉ để lộ ra mảnh phế tích điêu tàn.
Lý Phi Yến thê thảm bò lên từ cái hố rộng hai trượng sâu bốn thước, lần này nàng bị thương không nhẹ, lôi điện này quỷ dị khiến cho lục phủ ngũ tạng đau đớn như sắp vỡ, toàn thân da thịt rướm máu. Nhưng Lý Phi Yến như không cảm nhận được cái đau, như một con rối chậm rãi đi ra khỏi Tiểu La thôn, để lại sau lưng một thế giới tịch liêu thê lương, bóng dáng nhỏ bé kia cô đơn và yếu ớt đến thảm thương. Từ trong màn mưa chỉ nhìn thấy một bóng lưng cô độc mơ hồ.
Nàng chỉ còn lại một mình !
........
Gần Ngũ Tuyệt Sơn có một thành trấn gọi là trấn Khê Thạch.
Phía tây trấn Khê Thạch có một ngọn đồi trống, bên trên chi chít bia mộ, ngọn đồi này là nghĩa địa cho nên ít ai đặc chân đến đây.
Bên cạnh nghĩa địa có một tòa miếu hoang, khất cái trong trấn Khê Thạch thường tập trung về đây.
Một lão khất cái râu quai nón, đầu đội nón cỏ, tay chống gậy xuyên qua rừng bia mộ đi vào tòa miếu hoang kia.
Trong miếu lúc này có khoảng bảy tám khất cái đang nằm nghỉ trưa. Lão khất cái vào miếu, những người này chỉ quay đầu nhìn một cái rồi không quan tâm đến nữa.
Trong thời đại này, một lão khất cái có cái gì đáng để người ta chú ý chứ.
Lão khất cái vừa vào liền đi thẳng về một góc, trong góc nhỏ đó, có một bóng người nhỏ bé trùm một miến vải bố rách rưới đang ngồi.
Lão đi đến ngồi xuống bên cạnh đứa nhỏ kia.
“Cuối cùng, chỉ còn lại mình ngươi sao?”
Vừa nghe câu này, thân thể trong tấm vải bố hơi cử động một chút, một cái đầu ló ra ngoài, lộ ra khuông mặt nhỏ nhắn lấm lem, nhưng vẫn không che đậy được một đôi mắt to trong vắt.
Lý Phi Yến nhìn lão khất cái, hơi nhíu mày, như đang cố nhớ xem lão khất cái này là ai.
Nhìn chầm chầm bộ râu quai nón của lão khất cái một lúc lâu, đột nhiên nàng ngạc nhiên nhìn lão khất cái.
“Là lão?!”
Ba!
Đỉnh đầu bị đánh một cái đau nhói, Lý Phi Yến đau đến nhăn mặt nhíu mày.
Trong lúc đó, lão khất cái vẫn bình thản như thường nói:
“Đã nói với ngươi rồi, là tiền bối.”
Lý Phi Yến mím môi không lên tiếng. Người này chính là lão khất cái kỳ quái nàng đã gặp ở Triệu gia thôn khoảng bốn năm trước. Nếu không phải bộ râu của lão đầu nàng rất gây ấn tượng, không chừng nàng đã không nhận ra được lão.
Lão khất cái nhìn Lý Phi Yến, đột nhiên cười khẽ hỏi:
“Thế nào? Tức giận?”
Lý Phi Yến bĩu môi, trái lương tâm nói:
“Không có, sao tiền bối lại ở đây?”
“Không phải cố tình muốn tìm ngươi đâu, chỉ là trùng hợp thôi, phải nói ta và ngươi rất có duyên.”
Lý Phi Yến cuối đầu trầm mặt, sau đó lại hỏi:
“Sao tiền bối nhận ra được là ta?”
“Hôm qua sớm đã thấy ngươi ngồi trong trấn Khê Thạch rồi, mất cả ngày mới nhớ ra là ngươi, hôm nay lại nhìn thấy miếng vải bố này, ai mà không nhận ra.”
Nghe lão khất cái nói vậy, Lý Phi Yến mới xem như chấp nhận.
Nếu không phải nàng đã dùng cảm quan dò xét qua, phát hiện linh khí xung quanh lão khất cái không có dị động nào khác thường, chứng tỏ lão đầu không phải tu sĩ thì nàng nhất định sẽ nghi ngờ sự trùng hợp này.
Lão khất cái lười biếng tựa người vào đống rơm, nhắm mắt lại như đang muốn ngủ. Lý Phi Yến thấy vậy cũng không lên tiếng, im lặng ngồi một bên.
Một lúc lâu sau đột nhiên lão khất cái lại lên tiếng.
“Một mình không có nghĩa là cô độc, ngươi phải trưởng thành lên.”
Lý Phi Yến ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn lão khất cái, phát hiện lão vẫn đang nhắm mắt, miệng chép chép mấy cái, bắt đầu ngáy nhỏ.
Nàng đột nhiên cảm thấy nao nao, trong đầu nhớ lại câu nói vừa rồi của lão khất cái.
Một mình không có nghĩa là cô độc?
Phải vậy không?
Nàng mất nhà cửa, mất gia tộc, mất thân nhân, nếu không cô độc, vậy nàng còn lại cái gì chứ?
Ánh mắt Lý Phi Yến bất giác ảm đạm xuống, ngay lúc nàng đang chìm vào tâm tư của chính mình, đột nhiên một tia rung động nhỏ phát ra trong thức hải khiến nàng giật mình.
Tuy hiện tại nàng không cách nào tự đưa thần trí vào trong thức hải, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được tia rung động này là đến từ điểm màu xanh trên đồ án màu đỏ treo giữa không trung, mà điểm màu xanh đó chính là thứ còn sót lại của con Thái Cổ Lôi Long khủng bố kia.
Lại cẩn thận cảm nhận một lần nữa nhưng lại không thấy gì, Lý Phi Yến nhíu mày tự hỏi.
Là ảo giác sao?
Nhưng ngay lúc này, ảo giác kia lại giúp nàng thông suốt một chuyện, thế giới u ám trong tâm hồn bất chợt bị một tia tinh quang chiếu rọi.
Ai nói nàng không còn gì chứ? Nàng còn gia đình ở kiếp trước đang chờ mình trở về, nàng còn một mục tiêu lớn cần hoàn thành, nàng có cần phải ở đây bi lụy ngu xuẩn như vậy hay không?
Vả lại, Tiểu Mặc chỉ là mất tích, vốn dĩ không nhìn thấy xác, nàng dựa vào cái gì mà cho rằng nó đã chết chứ?
Có thể nó đã được cứu thoát, hiện đang sống ở một nơi nào đó, dù nàng có ngồi đây bi thương cũng không thể thay đổi được gì.
Lão đầu nói đúng, nàng không cô độc, nàng vẫn còn hy vọng!
Đôi mắt đang ảm đạm của Lý Phi Yến đột nhiên sáng lên, tia bi ai trong mắt biến mất, thay vào đó là ánh sáng kiên định.
Không ai nhìn thấy khóe môi dấu trong mớ râu rậm rạp của lão khất cái khẽ nhếch lên.
Không tệ!
VntHoaTinhKhoi.