Trên một chiếc thuyền lớn chuyên chở khách đang di chuyển trên sông , Tiểu Lan thuê một căn phòng nhỏ hình vuông dài rộng chừng bốn thước, lúc này, nàng đang lo lắng nhìn người đang nằm trên giường.
Chỉ thấy toàn thân Lý Phi Yến đỏ lên như sắp phun huyết, mồ hôi ướt đẫm, cả người cong lại như một con tôm, hai mắt nhắm nghiền, hàm răng cắn chặc.
Bộ dạng này đã kéo dài ba ngày ba đêm rồi, Tiểu Lan thật sự vô cùng lo lắng, nhưng với hoàn cảnh đang đào tẩu của bọn họ hiện tại, nhất thiết không thể xảy ra bất kì chuyện náo động nào.
Tiểu Lan chỉ có thể vừa lo lắng vừa liên tục cầu trời.
Lại qua một ngày một đêm, tình trạng của Lý Phi Yến mới tốt hơn, làn da không còn đỏ lên như vậy nữa, chỉ có điều Lý Phi Yến vẫn không có tỉnh lại, Tiểu Lan vừa mới vui mừng lại tiếp tục lo lắng.
Bốn canh giờ sau, Lý Phi Yến cuối cùng cũng mở mắt. Sau năm ngày chiến đấu với đau đớn, đầu óc nàng nhất thời vẫn còn hơi đờ đẫn.
Một lúc lâu sau, nàng mới tỉnh táo lại, đợi khi nhìn thấy Tiểu Lan đang ngồi bên cạnh lo lắng nhìn mình, Lý Phi Yến không khỏi giật mình.
“Đại tẩu? Sao tẩu lại ở đây.”
Lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, Lý Phi Yến nhíu mày vội vàng hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta đang ở đâu? Mọi người trong nhà như thế nào rồi?”
Tiểu Lan nghe Lý Phi Yến hỏi, không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể cuối đầu yên lặng không nói.
Ánh mắt bi ai của Tiểu Lan và những lời Lý Quốc Đường nói trước lúc cho nàng ăn nội đan Thái Cổ Lôi Long cùng lúc xuất hiện trong đầu nàng ngay lập tức tiết lộ đáp án. Lý Phi Yến sững sờ nhìn Tiểu Lan, sau đó, nàng thất thần, theo bản năng hỏi:
“Chẳng lẽ, Lý gia xảy ra chuyện rồi?”
Tiểu Lan không nói gì mà yên lặng ôm lấy Lý Phi Yến.
Với người có tính cách như Tiểu Lan, làm sao có thể là là đối thủ của Lý Phi Yến, sau vài lượt truy hỏi, Tiểu Lan đã không giấu diếm được nói hết mọi chuyện cho nàng nghe.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, Lý Phi Yến cắn chặt môi, nàng không có gào khóc thảm thiết, chỉ im lặng rơi nước mắt.
Tiểu Lan thấy vậy, không biết phải nói gì, hai người cứ trầm mặt rơi lệ.
Một lúc lâu sau, Lý Phi Yến từ từ bình tĩnh lại một chút, lúc này, Tiểu Lan mới đưa bọc vải Lý Quốc Đường để lại cho nàng.
Lý Phi Yến liền mở bọc vải ra, bên trong chỉ có một xấp ngân phiếu, một cái lệnh bài bằng bạc và một phong thư.
Về phong thư kia, Lý Quốc Đường dặn rằng, khi nào nàng được mười sáu tuổi mới được mở ra đọc, thế nhưng Lý Phi Yến bên cho rằng nàng hiện tại đã đủ tư cách để đọc.
Mở thư ra đọc qua một lượt, vừa đọc nàng lại không kềm được tiếp tục rơi nước mắt.
Cuối cùng nàng cũng hiểu mọi việc, khúc mắc trong lòng đến nay đã được giải đáp.
Cái Lệnh bài bằng bạc trong bọc vải kia tượng trưng cho một danh ngạch tham gia Tiên Duyên Hội, trên thế giới này quả thật tồn tại môn phái tu tiên.
Những đứa trẻ dưới mười lăm tuổi có lệnh bài sẽ được một lần tham gia Tiên Duyên Hội, nếu tư chất đạt yêu cầu sẽ được thu nhận vào tu tiên môn phái tu luyện.
Cả Văn Nam quốc cũng chỉ có mười lăm danh ngạch, chia cho mười thế gia mỗi nhà một danh ngạch, còn lại năm danh ngạch đều nằm trong tay của hoàng tộc, mà Lý gia cũng được một cái.
Mọi việc bắt đầu khi Lý Hoài An đi buôn bán ở bên ngoài, khi đi ngang qua Lãnh U sơn mạch, gặp phải bọn cướp, bị đuổi chạy vào sơn mạch, đi cùng hắn trên đường đào tẩu còn có một kẻ gọi là Mộ Dung Tu. Sau đó, hắn và Mộ Dung Tu tình cờ phát hiện một hang động kì dị.
Từ trong đó, Lý Hoài An gặp được cái mà hắn gọi là bảo tàng, cuối cùng hắn và Mộ Dung Tu tân tân khổ khổ lấy được nội đan của Thái Cổ Lôi Long ở tầng ngoài, thế nhưng bọn họ đều là người phàm, chỉ nghĩ viên châu kia là tiên đan, Lý Hoài An vẫn luôn cho rằng thứ đó có thể giúp nhi tử hắn được chọn trong Tiên Duyên Hội.
Lúc đó, Mộ Dung Tu không biết vì cái gì bị vây ở trong di tích không thể ra ngoài được, cuối cùng chỉ có mình Lý Hoài An trăm cay ngàn khổ chạy ra khỏi Lãnh U sơn mạch.
Lý Hoài An không biết tên Mộ Dung Tu kia đã động tay động chân gì lên người hắn mà việc hắn chiếm được “tiên đan” bị người của Mộ Dung Tu ở bên ngoài biết được, ngay lập tức truy sát hắn, đợi khi hắn chạy về được Lý gia thì đã trọng thương sinh mạng khó giữ.
Lý Quốc Đường điều tra ra được thế lực Mộ Dung gia này rất bí ẩn lại hùng hậu hơn Lý gia của bọn họ rất nhiều, chính vì thế ông liền bắt đầu lập kế hoạch, mà kế hoạch của Lý Quốc Đường không phải là cứu Lý gia mà là cứu lấy một vài người để cho huyết mạch Lý gia không bị tuyệt diệt mà thôi.
Từ việc đuổi Tiểu Lan cho đến ép Lý Gia Thành cưới nữ nhi La gia, tất cả đều là vì muốn ép Lý Gia Thành và Tiểu Lan người đang mang huyết mạch Lý gia rời đi, sau đó, lấy cớ cho tộc nhân trẻ tuổi trong tộc tứ tán ra ngoài tìm Lý Gia Thành, nhằm tránh đi Mộ Dung gia đuổi giết. Đồng thời, Tiểu Lan cũng là nước cờ cuối để cứu Lý Phi Yến nàng.
Gia gia!
Gia gia làm tất cả đều vì mấy người các nàng, gia gia hy sinh cả bản thân mình và các trưởng bối Lý gia chỉ để giữ lấy tia hy vọng, phụ mẫu của nàng dù tính cách không tốt, nhưng họ vẫn thật tâm yêu thương nàng, trong đại họa đó, họ cũng đã trở thành vật hy sinh.
Lý Phi Yến lúc này chợt nhận ra mình thật sự xem Lý gia là gia đình, chính vì thế Lý gia bị diệt, khiến nàng thật tâm đau đớn khó nói thành lời.
Ký ức một năm sống trong Lý phủ tràn ngập trong lòng nàng, nàng nhớ từng người trong Lý gia, nhớ từng cành cây ngọn cỏ, mà nhớ nhiều nhất là gia gia.
Nhìn ông giống như rất nghiêm khắc nhưng sự thật ông rất chìu chuộn nàng, ông chính là hình tượng gia gia mà kiếp trước nàng từng ao ước.
Hiện tại, mất rồi! Mất đi gia gia thật rồi!
Lý Phi Yến cắn môi, nước mắt không thể kềm chế.
Tầm mắt của nàng nhòe đi, nhìn câu cuối cùng trong di thư của Lý Quốc Đường: “Khi có đủ năng lực, nhất định phải diệt Mộ Dung gia để báo thù cho Lý gia ta.”, Lý Phi Yến siết chặt nắm tay.
“Gia gia, Tiểu Yến nhất định sẽ hoàn thành di nguyện của người”
….
Một con đường nhỏ vắng vẻ dưới chân núi, một nữ nhân mang thai bụng to cùng với một đứa bé gái chừng bảy tám tuổi đang trốn chạy.
Phía chân trời mây đen đang kéo đến, ở phía sau có một đám người tay cầm đao kiếm đang đuổi theo, sắc mặt bọn họ vô cùng dữ tợn.
Lý Phi Yến vừa chạy vừa hô
“Đại tẩu, cố lên…”
“Tiểu Yến, muội chạy trước đi.”
“Không được, muội không bỏ tẩu lại đâu.”
“Các ngươi không cần chạy, cùng ở lại chỗ này đi.”
Ầm!
Tiếng sấm rền cùng tiếng cười của đám nam nhân hung ác phía sau hòa vào nhau, rơi vào tai làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng. Lý Phi Yến cắn chặt răng, vừa hận vừa lo lắng.
Đã gần bốn tháng qua, nàng và Tiểu Lan đại tẩu lưu lạc khắp nơi, thẳng đến phương bắc, bị rất nhiều thế lực nhắm vào: Sơn tặc, cướp đường, người của mấy thế gia khác muốn đoạt Tiên Duyên lệnh.
Nhưng tất cả những lần trước đều may mắn vượt qua được, hôm nay tình thế càng thêm hung hiểm, sắp bị ép vào tuyệt lộ.
Đám sơn tặc này đuổi theo không bỏ, đại tẩu Tiểu Lan lại gần ngày sinh, nếu như không có nàng dìu đỡ, đại tẩu sớm đã không chạy nổi.
Trong lòng Lý Phi Yến thực hận, vô cùng hận.
Tại sao chứ? Đại tẩu gần ngày sinh, tại sao bọn chúng lại đến vào lúc này?
Hai mắt Lý Phi Yến đỏ lên, không ai thấy trong đó tích tụ một cổ điên cuồng.
VntHoaTinhKhoi.