Nghịch Mệnh Lộ - Hoa Tinh Khôi

Chương 5: Chương 5: Giác ngộ




Lịch học hàng ngày của Lý Phi Yến dày đặc khiến nàng phát khổ.

Buổi sáng và buổi tối phải theo Lý Quốc đường luyện kiếm, rèn thân thể, tập tĩnh tọa, buổi trưa và chiều phải cùng Lưu tổng quản trong phòng học chữ, đọc kinh thư.

Phiền phức hơn nữa là còn phải đối phó với đám thân thích đến lấy lòng này nọ.

Với thân phận tôn nữ được tộc trưởng xem trọng nhất, nàng biến thành đối tượng ai cũng nhìn chầm chầm.

Buổi sáng, nàng như thường bị đánh thức rồi tự mình đi đến võ trường. Trên đường đi, nàng lại bị chặng đường.

“Đứng lại.”

Nhìn ba đứa nhóc đang đứng chắn đường mình, Lý Phi Yến trong lòng thở dài.

Trẻ con thật là phiền phức!

“Có chuyện gì không?”

Ba đứa nhỏ này gồm hai đứa bé trai và một đứa bé gái chừng bảy tám tuổi.

Đứa bé trai lớn nhất nhìn Lý Phi Yến từ trên xuống dưới, ánh mắt khinh thường nói:

“Ngươi muốn đi đâu?”

Lý Phi Yến nhìn ba đứa nhỏ này liền hiểu bọn chúng đến là vì mục đích gì. Chặng đường cảnh cáo, trò này quá quen thuộc.

Nàng từ nhỏ sống bên ngoài, gia gia là tộc trưởng nên dễ dàng quyết định cho nàng danh ngạch kia, trong tộc đương nhiên sẽ có người không phục nhưng không dám chống lại quyền uy của gia gia cho nên mới ra tay từ chỗ nàng.

Mấy đứa nhỏ này chỉ là đòn tiên phong.

Lý Phi Yến không có phản ứng, lách người tránh ra rồi đi thẳng.

“Đứng lại, ta bảo ngươi đứng lại có nghe không?”

Lý Phi Yến làm như không nghe đám nhóc này nói gì, đứa bé lớn nhất kia lập tức xông qua muốn bắt lấy vai nàng nhưng bị Lý Phi Yến tránh đi.

“Nếu ngươi dám chạm vào ta, ta sẽ hét lên nói ngươi đánh ta.”

“Ngươi dám vu khống ta?”

“Vậy thì sao? Nếu không muốn bị vu khống thì cách ta xa một chút.”

“Hừ! Ta cũng có thể nói ngươi bắt nạt chúng ta, sao phải sợ ngươi.”

“Các ngươi đông người, lại lớn tuổi hơn ta, các ngươi thử xem các trưởng bối sẽ tin ta hay là tin các ngươi.”

Ba đứa nhỏ nhìn nhau, lại nhìn ánh mắt lạnh của Lý Phi Yến, trong lòng chúng quả thật có chút sợ, dù sao Lý Phi Yến cũng thuộc dòng chính, hoàn toàn chiếm ưu thế so với chúng.

Những đứa nhỏ này sống trong đại tộc sớm đã hiểu được tranh đấu trong tộc, cũng không phải thật sự ngây thơ cái gì cũng không hiểu.

Thấy thần sắc do dự của bọn chúng, Lý Phi Yến cũng không nhiều lời quay đầu rời đi, Đứa nhỏ lớn nhất không cam lòng hét lớn

“Ngươi chờ đó, đợi sau này ta gia nhập môn phái tiên gia, bái tiên nhân làm sư phụ, tu luyện thành tiên, ta nhất định sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại.”

Lý Phi Yến không nói gì tiếp tục đi thẳng.

Nhìn theo bóng lưng nàng, đứa nhỏ lớn nhất bực tức nói:

“Trở về báo lại với mẫu thân, chúng ta tìm cách khác”

…….

Đi thẳng đến võ trường, Lý Phi Yến lập tức nhìn thấy thân ảnh cao lớn của Lý Quốc Đường.

“Gia gia.”

Lý Quốc Đường quay đầu nhìn nàng, mỉm cười hòa ái nói:

“Đến rồi thì bắt đầu đi.”

Lý Phi Yến ra vẻ do dự, sau đó mới lên tiếng.

“Gia gia, con có thẳc mắc.”

“Ồ, nói ta nghe thử.”

“Lúc nãy con nghe tam đường huynh nói hắn nhất định sẽ gia nhập môn phái tiên nhân, bái tiên nhân làm sư phụ, tu luyện thành tiên, sau đó sẽ trở về đánh cho con một trận.”

Lý Quốc Đường nhướn mày, cười hỏi:

“Rồi sao? Con sợ à?”

“Không phải, con chỉ thắc mắc, thật sự có tiên nhân sao?”

Ánh mắt Lý Quốc Đường sáng lên lạ thường, ánh mắt che dấu một tia kỳ vọng nhìn Lý Phi Yến.

“Tiên nhân có tồn tại, con có muốn gặp tiên nhân không?”

Hai mắt Lý Phi Yến đột nhiên phát sáng, hưng phấn nói:

“Muốn nha, gia gia, tiên nhân đang ở đâu?”

Lý Quốc Đường nở nụ cười, xoa đầu nàng nói:

“Muốn được gặp tiên nhân trước tiên con phải tập luyện cho tốt, khi nào tốt rồi là có thể đi gặp tiên nhân.”

“Được, con nhất định sẽ chăm chỉ tập luyện.”

Lý Phi Yến hăng hái nói rồi quay đầu chạy ra sân, bắt đầu bài tập hít thở buổi sáng, Lý Quốc Đường chỉ nhìn thấy được bóng lưng vội vàng của nàng mà không nhìn thấy được ánh mắt bình tĩnh tràn đầy vẻ nghĩ ngợi sâu xa khác hẳn ánh mắt ngây thơ mà hắn thường thấy.

…..

“Tam phu nhân!”

“Ừ! Mở cửa.”

“Tam phu nhân, không được đâu, gia chủ đã dặn không được mở cửa.”

“Cái gì hả? Ta chỉ muốn vào thăm đại tẩu cũng không được sao, mở cửa cho ta.”

“Tam phu nhân, nhưng mà…”

“Các người càng ngày càng tốt nhỉ, ngay cả lời của ta mà cũng không nghe?”

“Nô tài không dám!”

“Còn nói không dám, mở cửa ra mau.”

“Cái này…”

“Ngươi yên tâm, cứ mở cửa đi, ta vào thăm đại tẩu một chút sẽ ra, nếu xảy ra chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm.”

“Nô tài tuân lệnh!”

….

Canh khuya trăng tàn, Lý phủ rộng lớn chìm trong màn đêm tĩnh mịch.

Lý Phi Yến đang nằm ngủ thì bị tiếng xì xầm bàn tán của hai nha hoàn canh cửa và ánh đuốc sáng rực lướt qua cửa sổ đánh thức.

“Vẫn chưa tìm được sao?”

“Chưa! Nghe nói là tranh thủ lúc mở cửa đưa cơm đánh người xông ra.”

“Thật tình, không phải có hộ vệ canh giữ sao?”

“Ngươi chưa nghe đồn sao? Đại phu nhân biết võ công, nghe nói cũng rất lợi hại.”

Lý Phi Yến nằm nghe hai nha hoàn ngoài cửa bàn luận, trong lòng lập tức máy động.

Đại phu nhân? Chẳng lẽ là phu nhân của Lý Hoài An?

Từ khi về Lý phủ nàng chưa từng nhìn thấy vị đại phu nhân này, mọi người trong phủ như cố tình tránh nhắc đến bà ta.

Theo những gì nha hoàn nói vừa rồi, Đại phu nhân hình như bị giam lỏng, lúc này lại mới vừa trốn ra.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lý Phi Yến đột nhiên nghĩ đến một khả năng, lập tức bật dậy.

Đột nhiên tiếng nói chuyện ngoài cửa im bặt, nàng vén màn giường, lên tiếng hô:

“Tiểu Mai, Tiểu Đào!”

Không gian yên lặng khiến tinh thần người ta căng thẳng, bình thường nàng vừa gọi Tiểu Mai Tiểu Đào sẽ lập tức chạy vào, lúc này đột nhiên không tiếng động.

Không bình thường!

Lý Phi Yến mãnh liệt bất an, ngồi xổm trên giường đưa mắt nhìn chầm chầm cửa phòng. Trong phòng chỉ đốt một ngọn nến nhỏ, ánh sáng mờ ảo khiến không gian càng có vẻ âm trầm.

Két!

Cửa phòng bị người ta đẩy mở, Lý Phi Yến trợn mắt nhìn một bóng đen đứng ngoài cửa.

Không phải Tiểu Mai, Tiểu Đào!

Bóng đen bước vào phòng, Lý Phi Yến biến sắc nhìn một trung niên phụ nhân sắc mặt trắng bệch mặc áo tan, tay cầm một thanh thủy thủ còn đẫm máu bước vào.

Không cần hỏi Lý Phi Yến cũng biết Tiểu Mai Tiểu Đạo sợ là lành ít dữ nhiều.

Nàng chậm rãi đứng lên, tuột xuống giường, mắt nhìn chầm chầm trung niên phụ nhân, giả vờ ngạc nhiên hỏi:

“Ngươi là ai?”

“Quả thật rất xinh đẹp, ngươi rất giống mẫu thân ngươi.”

Giọng nói của bà ta khàn khàn, nụ cười trên mặt nhìn cực kỳ dữ tợn.

Lý Phi Yến liếc mắt nhìn con dao trong tay bà ta, trong lòng bất giác ớn lạnh.

Như nhận ra nàng lo lắng cái gì, bà ta nhe răng cười, hai tròng mắt đỏ bừng mở to nhìn nàng, như một con độc xà lăm le đoạt mạng.

“Ngươi sợ ta dùng dao giết ngươi sao?”

Lý Phi Yến nhìn bà ta, mím môi không nói.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ không dùng nó để giết ngươi đâu, bởi vì như vậy ngươi sẽ chết rất nhanh, ta không muốn ngươi được giải thoát sớm như vậy, ta muốn để cho ngươi giảy dụa từ từ chết trong tay ta.”

Tròng mắt Lý Phi Yến co rụt lại, tim đập liên hồi, mồ hôi lạnh rịn ra sau lưng. Nhưng đầu óc nàng lúc này ngược lại càng thêm tỉnh táo, trong lòng nhanh chóng suy tính đường thoát thân.

Nàng mới sáu tuổi, chân ngắn, có muốn chạy cũng không thoát được người trưởng thành, quan trọng nữa là đại phu nhân này còn biết võ công, bà ta có thể xử lý hai nha hoàn canh cửa mà lại không gây ra bất kỳ tiếng động nào, nếu muốn giết nàng là chuyện rất dễ dàng.

Trước mắt ngoại trừ cố gắng kéo dài thời gian chờ người đến cứu ra nàng không còn con đường an toàn nào khác.

Nghĩ vậy, Lý Phi Yến liền lộ ra vẻ mặt sợ hãi, từ từ lùi đến cửa sổ, ra vẻ yếu ớt, sợ đến phát run nói.

“Đừng... Đừng đến gần đây.”

Đại phu nhân nhìn nàng sợ đến trắng bệch cả mặt, trong mắt bà ta xuất hiện tia hài lòng, cười lớn nói:

“Tốt, đúng là như vậy... Dám hại chết con trai của ta, các ngươi đều phải chết. Ha ha ha...”

Sau khi đắc ý cười, vẻ mặt bà ta đột nhiên biến thành đau khổ, vừa cười vừa khóc hô:

“Bảo Nhi, ngươi có thấy không, nương sắp báo thù cho ngươi rồi... Phu quân, chàng yên tâm, thiếp nhất định không để bọn chúng đạt được mục đích, chỉ có Bảo nhi của chúng ta mới có thể trở thành tiên nhân, bọn chúng đừng hòng dành mất vị trí của con chúng ta, a ha ha...”

Miệng lẩm bẩm như người điên, nước mắt từ khóe mắt bà ta chảy dài trên mặt, cặp mắt đỏ ngầu như ma nhập vô cùng khủng bố.

Lý Phi Yến mặt mày khó coi, người đàn bà này điên rồi, bà ta nghĩ nàng hại chết Lý Gia Bảo.

Vừa cẩn thận xem chừng đại phu nhân vừa nhìn xung quanh tìm cách, dù thế nào nàng cũng không thể chết dễ dàng như vậy được.

“Hoài An, Bảo Nhi...A ha ha... Hoài An, Bảo Nhi, Hoài An, Bảo Nhi...”

Đại phu nhân bắt đầu điên loạn lẩm bẩm.

Phải nói công sức luyện tập hơn một tháng nay của Lý Phi Yến ngay giờ phút này giúp ít rất nhiều, dù nhỏ tuổi nhưng thể lực và sự dẻo dai của thân thể rất tốt, tranh thủ cơ hội đại phu nhân đang chìm vào đau khổ, nàng nhanh nhẹn nhảy lên bàn cạnh cửa sổ, cố tình đạp đổ bình hoa trên bàn phát ra tiếng vang không nhỏ sau đó nhảy ra cửa sổ, động tác cực kỳ dứt khoát trôi chảy.

Mong là có người nhận ra chỗ này bất thường, nhanh chóng chạy đến cứu nguy.

Vừa nhảy Lý Phi Yến vừa nghĩ như vậy.

Vì nàng còn nhỏ, độ cao từ mặt đất đến cửa sổ đối với nàng đã xem là cao rồi, ngã một cái đau điếng nhưng nàng không chần chờ chút nào, nhanh chóng bò dậy bỏ chạy nhưng mới chạy được hai bước thì đột nhiên một trận gió lạnh ùa đến từ sau lưng, trên cổ lập tức đau nhói.

Thì ra đại phu nhân bị tiếng bình hoa vỡ kéo ra khỏi nội tâm của mình, thấy Lý Phi Yến bỏ trốn, bà ta như bị kích thích, nội lực vận chuyển, phi thân một cái đã nhanh chóng nhảy ra cửa sổ, lướt đến từ phía sau dùng một tay nắm cổ Lý Phi Yến.

Bà ta hung hăng quăng Lý Phi Yến xuống, một tay bóp cổ Lý Phi Yến đè ra đất, một tay kề sát thủy thủ vào mặt nàng, đôi mắt mở to như sắp rơi tròng mắt ra ngoài, ánh mắt tràn đầy điên cuồng khiến người ta sợ hãi.

“Muốn chạy sao? Ngươi đừng hòng, dám hại Bảo Nhi của ta, dám dành vị trí của nó, ngươi phải chết.”

Đại phu nhân là người luyện võ, lực tay của bà ta vô cùng mạnh, Lý Phi Yến cảm thấy cổ mình sắp bị bóp nát, không khí tắc nghẽn khiến mặt nàng đỏ bừng như sắp xuất huyết.

“Tôi... không... có.”

“Nói dối, là ngươi, là ngươi!”

Đại phu nhân nghiên răng, cảm thấy dùng một tay bóp cổ Lý Phi Yến còn chưa thỏa mãn, bà ta dùng luôn cả tay kia.

Ngay lập tức Lý Phi Yến không thể nói được gì nữa, rất nhanh trong ngực không có không khí khiến nàng cảm thấy đau nhói, còn đau hơn cả cổ đang bị siết chặt, nỗi đau từ trong ngực bắt đầu lan đến toàn thân, chân tay nàng giải dụa kịch liệt, nhưng càng như vậy đại phu nhân càng dùng sức, sắc mặt càng dữ tợn.

Hai mắt Lý Phi Yến mở to, nước mắt bất giác chảy xuống.

Nàng phải chết như vậy sao?

Không! Nàng không muốn chết! Nàng còn có nhiệm vụ phải hoàn thành!

Tay chân cuồng loạn vung vẩy, đột nhiên tay nàng đụng phải một thứ lành lạnh, đầu óc đang mơ hồ vì thiếu dưỡng khi bị cái lạnh này bức ra được một tia tỉnh táo.

Thủy thủ!

Đại phu nhân dùng hai tay siết cổ nàng, chính vì thế thủy thủ mới bị bà ta buông xuống ở bên cạnh.

Nhưng tay Lý Phi Yến lại ngắn, trong lúc vùng vẫy lỡ tay đẩy thủy thủ văng ra xa hơn, hiện tại muốn bắt lấy liền không dễ dàng.

Đứng trước ranh giới của sự sống và cái chết, ý chí muốn sống của nàng trỗi dậy mãnh liệt.

Lý Phi Yến dùng tất cả sức bình sinh của mình giơ tay ra, dùng đầu móng tay móc lấy chuôi thủy thủ, cố gắng kéo lại gần.

Rắc!

Vị trí vai phát ra một tiếng vang nhỏ mà chỉ nàng mới nghe thấy, vì quá cố vươn tay, dây chằng vai sợ rằng đã bị thương.

Lý Phi Yến quên luôn đau đớn, mạnh mẽ bắt lấy thủy thủ, hai mắt nàng đỏ bừng, lộ ra một tia điên cuồng nhìn đại phu nhân. Phát hiện bà ta đang dùng sức bóp cổ nàng, vẻ mặt còn lộ ra khoái cảm và thỏa mãn, lập tức tất cả do dự trong lòng nàng biến mất, cầm thủy thủ mạnh mẽ đâm và bụng bà ta.

Cảm giác vật sắc nhọn đâm vào da thịt người khiến Lý Phi Yến hơi rùng mình.

Nàng mở to mắt nhìn chầm chầm sắc mặt cứng đờ kinh ngạc của đại phu nhân, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm là muốn sống.

Lý Phi Yến không chỉ đâm một lần, vì nàng biết chỉ một vết đâm không thể làm gì được đại phu nhân, bà ta có nội lực, có thể dùng nội lực ức chế quá trình chảy máu, như vậy bà ta sẽ có thêm thời gian giết nàng, chính vì thế nàng không chần chờ liên tục đâm vào bụng bà ta.

Lúc Đại phu nhân như lấy lại được chút thanh tỉnh, bà ta cũng đoán ra được ý đồ của Lý Phi Yến, thế nhưng bà ta lại không quan tâm đến mạng sống của mình, vẫn dùng sức bóp cổ Lý Phi Yến, hai mắt còn lộ ra một tia giải thoát.

Tròng mắt Lý Phi Yến co rụt lại nhìn đại phu nhân, nhìn vẻ mặt bà ta biến thành vô cùng thanh thản, khác hẳn vẻ dữ tợn vừa rồi, đại phu nhân khẽ mỉm cười, mặc cho máu tươi từ khóe môi mình liên tục tuôn trào.

Máu theo một dòng rơi cả lên mặt Lý Phi Yến, nàng chỉ cảm thấy ý thức của mình mơ hồ dần, sức lực toàn thân dần rút đi, tầm mắt bị nhuộm một màu đỏ thẩm.

Khốn kiếp! Bà ta muốn đồng quy vi tận với nàng.

Trước giây phút ý thức hoàn toàn biến mất, Lý Phi Yến chỉ nghe được tiếng bước chân dồn dập và một tiếng hô lớn:

“Tiểu Yến!”

....

Đợi khi Lý Phi Yến mở mắt ra lần nữa, nàng phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng thông thoáng. Một nha hoàn trẻ tuổi vui vẻ kinh hô:

“Yến tiểu thư tỉnh lại rồi, may quá! Người đâu, mau đi báo với gia chủ.”

Lý Phi Yến nhận ra nha hoàn này, nàng ta chính là nha hoàn Tiểu Thúy của mẫu thân.

Thì ra nàng vẫn chưa chết!

Tin tức Lý Phi Yến tỉnh lại nhanh chóng truyền khắp Lý Phủ, thân thích trong phủ nhanh chóng kéo đến, trong phòng ồn ào rối loạn một hồi, đến khi Lý Quốc Đường không kiên nhẫn hạ lệnh cho mọi người tán đi, trong phòng mới có thể trở về yên tĩnh.

Lúc này trong phòng chỉ còn một mình Lý Quốc Đường và Lý Phi Yến, Lý Quốc Đường liền hỏi chuyện xảy ra đêm đó, Lý Phi Yến kể lại từ đầu đến cuối, không hề dấu diếm. Đương nhiên, giữa chừng còn không quên thêm vào tâm trạng nàng lo lắng sợ hãi ra sao, hoàn thành vai diễn một đứa nhỏ sáu tuổi.

Lý Quốc Đường tay vuốt chòm râu, ánh mắt đăm chiêu, im lặng lắng nghe, ánh mắt nhìn Lý Phi Yến càng ngày càng lóe lên tia tán thưởng, cuối cùng Lý Quốc Đường chỉ gật đầu nói:

“Làm rất tốt, may mắn ngươi thông minh, chuyện lần này là có người cố tình muốn gây chuyện, ta sẽ giải quyết, ngươi cứ an tâm tịnh dưỡng, muốn cái gì cứ nói với Lưu quản gia.”

Lý Phi Yến nhìn Lý Quốc Đường, hơi cuối đầu, che dấu tia phức tạp trong mắt, rầu rĩ hỏi:

“Gia gia... Đại phu nhân... như thế nào rồi?”

Lý Quốc Đường nhìn Lý Phi Yến, thấy nàng cuối đầu, hai vai hơi run lên, hắn cũng hiểu được dù sao Lý Phi Yến cũng chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi, lần đầu tiên giết người đương nhiên sẽ có sợ hãi, chính vì thế liền nhỏ giọng an ủi.

“Là do nàng muốn giết ngươi trước, ngươi chỉ là tự vệ, không phải lỗi của ngươi.”

Lý Quốc Đường không nói thẳng ra kết cuộc của đại phu nhân, tự Lý Phi Yến cũng có thể từ đó suy ra kết quả.

Nàng chỉ là một cô gái bình thường, kiếp trước là một công dân lương thiện, chưa bao giờ nghĩ đến có ngày mình sẽ giết người. Hiện tại đột nhiên nàng nhận ra, nàng đã không còn là cô gái yếu đuối có cuộc sống bình thường trước đây.

Mục tiêu của nàng là tu chân, là phi thăng, là thành tiên, như vậy, giết người sau này sợ rằng chính là chuyện hết sức bình thường, bởi vì tu chân là một con đường gió tanh mưa máu, nếu nàng thất bại, máu của nàng cũng sẽ nằm trong số máu nhuộm đỏ tiên lộ của kẻ khác.

Nắm tay siết chặt thành quyền, trong lòng đột nhiên đau nhói một cái, như có một giọng nói vang vọng trong tâm nàng.

Ngươi làm vậy đáng không, vì tiên lộ, ngươi sẵn sàng đánh đổi nhân tính của mình sao? Ngươi chấp nhận bản thân trở thành kẻ máu lạnh vô tình ư?

Trong đầu nàng ký ức đột nhiên ùa về, cuộc sống bình dị kiếp trước, thời gian ngắn sống ở thế giới này, còn có chuyện đêm đó.

Đột nhiên nàng nhớ đến cha mẹ của mình ở kiếp trước, trong lòng cuối cùng sáng tỏ, ánh mắt biến thành kiên quyết.

Trở thành kẻ mất nhân tính thì thế nào chứ? Chỉ cần cha mẹ và người thân được bình an, nàng có thể bất chấp mọi thứ.

Ngay cả ở kiếp trước, không phải đó cũng là mục tiêu duy nhất của nàng sao? Học hành thật tốt, sau đó thành đạt, khiến cha mẹ hãnh diện, mang đến cuộc sống tốt đẹp cho gia đình, mang đến tự do và tự tôn cho bản thân.

Đã như vậy, nàng còn có lý do gì để do dự?

Lý Phi Yến hít sâu một hơi, vì mục tiêu phía trước, nàng phải quen với chết chóc, vì vốn dĩ sinh tử đã là quy luật của tự nhiên.

Nếu đã muốn bước trên tiên lộ, nàng phải bỏ đi những ràng buộc thế tục này.

Cuối cùng nàng cũng tỉnh ngộ.

Lý Quốc Đường thấy Lý Phi Yến im lặng không nói, hắn hơi híp mắt rồi đột nhiên nghiêm khắc nói:

“Thế nào, sợ sao? Hừ! Đêm đó nếu ngươi không chống trả, người chết chính là ngươi.”

Lý Phi Yến giật mình ngẩng đầu nhìn Lý Quốc Đường, chỉ thấy ánh mắt tràn đầy nghiêm khắc của hắn.

“Tiểu Yến, ngươi còn nhỏ, nhưng sau này ngươi cũng phải lớn lên, phải hiểu được, trên đời này muốn tồn tại thì không thể tránh khỏi tranh đấu, có tranh đấu thì phải có chết chóc, ngươi nhất định không được phép nhân từ với kẻ địch, bởi vì nhân từ chính là tự sát, có nghe rõ không?”

Lý Phi Yến mím môi gật đầu nói:

“Tiểu Yến nhớ kỹ rồi.”

Nghe vậy, ánh mắt của Lý Quốc Đường mới hơi dịu xuống, nhẹ giọng nói:

“Ta biết ngươi là đứa trẻ thông minh, nhưng có thể hôm nay ngươi chưa hoàn toàn hiểu được những gì gia gia nói, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu, được rồi, nghỉ ngơi cho tốt.”

Nhìn bóng lưng rời đi của Lý Quốc Đường, trong lòng Lý Phi Yến thở dài.

Gia gia, sự thật ngay lúc này ta đã có thể hiểu rõ đạo lý mà người muốn dạy bảo, ta sẽ không mắc sai lầm.

Lý Phi Yến đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

Tối hôm đó, sợ rằng tổ phụ đã sớm đến, ngay cả nàng cũng có thể nhanh chóng đoán được động cơ của đại phu nhân, gia gia sao lại không đoán ra cơ chứ? Lúc nàng sắp mất ý thức chắc chắn là gia gia đã ra tay.

Lý Phi Yến không khỏi thở dài.

Gia gia, vì muốn dạy cho ta một đạo lý, ngài có cần làm đến vậy không? Hy sinh cả tính mạng con dâu cả của ngài.

Ngài cũng quá vô tình rồi!

Mấy hôm sau, Lý Phi Yến hoàn toàn bình phục, nàng nghe được cả nhà tam phòng bên chi thứ hai dòng thứ bị gia gia phạt nặng, bị tịch thu hết tiền tài, ngay cả người hầu cũng bị lấy đi, trong Lý phủ phải tự làm tự sống còn thảm hại hơn cả hạ nhân.

Lý Phi Yến đối với chuyện này không mấy quan tâm, nàng trở lại cuộc sống bận rộn của mình, so với trước đây nàng đặc biệt cố gắng, gần như liều mạng, Lý Quốc Đường đưa ra bất kỳ bài tập nào nàng cũng không than một tiếng mà gắng sức hoàn thành.

Hơn bao giờ hết nàng biết rõ, trên thế giới này chỉ có kẻ mạnh mới có thể tồn tại.

VntHoaTinhKhoi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.