Nhất Phong Viện có vị trí đặc thù, lại biệt lập, cách Giám Sát Phủ không phải là gần, Lý Phi Yến và La Triệt rất cố gắng cũng phải tốn đến nửa canh giờ mới đến, đợi khi đến phía trước Giám Sát Phủ, Lý Phi Yến thậm chí cảm thấy đầu óc đã có chút mơ hồ, nàng đột nhiên dừng chân, La Triệt còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã nghe nàng khàn khàn nói:
“La Triệt, đỡ ta.”
La Triệt kinh hãi, lập tức tiến lên đỡ tay nàng, lúc này hắn mới thấy, sắc mặt Lý Phi Yến vô cùng thảm đạm.
“Sư tỷ, ngươi…”
“Được rồi, không cần nói nhiều.”
Lý Phi Yến vỗ tay vào túi trữ vật, lấy ra một bình thuốc, chính là bình thuốc Tạp Tác đưa cho nàng lúc trước, cầm một viên thuốc nhét vào miệng, hít sâu mấy hơi, Lý Phi Yến mới lạnh nhạt nói:
“Chúng ta đi.”
Nói xong nàng để cho La Triệt đỡ tay mình đi về phía cánh cửa nhỏ bên cạnh cửa lớn Giám Sát Phủ, La Triệt nhận ra mục tiêu của nàng chính là Vật Tiên Lâu, có chút ngạc nhiên nhưng lúc này hắn lo lắng cho tình trạng của Lý Phi Yến hơn, trong lòng cảm thấy xấu hổ cùng áy náy, mọi chuyện đều bắt nguồn từ sự vô tâm của hắn và Tạp Tác, bọn họ mới biến thành bi thảm thế này.
La Triệt mím môi, hai mắt có chút đỏ lên, nhưng hắn cố gắng không để mình khóc, im lặng đỡ Lý Phi Yến đi vào cửa nhỏ kia, nhưng mới đi vào được mấy bước, hai người bọn họ đụng phải hai người từ bên trong đi ra, nhìn bộ dạng bọn họ đều khoảng mười sáu mười bảy tuổi, có thể đoán được bọn họ là vừa nhận phân lệ hàng tháng tông môn ban xuống, hai người này gồm một nam một nữ, ban đầu khi đi ngang qua hai người Lý Phi Yến, hai người này cũng không quá chú ý, nhất là khi nhìn bộ dạng nhếch nhác của bọn họ, nhưng vừa lướt qua được vài bước, thiếu niên đột nhiên quay đầu nhìn lại, hơi nhướn mày rồi bất ngờ lên tiếng.
“Khoan đã!”
Lý Phi Yến và La Triệt vốn tâm trạng nặng nề, mới đầu cũng không nghe thấy.
“Ta nói các ngươi đó, có nghe không?”
Thiếu niên kia không vui lớn tiếng nói một lần nữa, thiếu nữ đi cùng có chút ngạc nhiên, quay sang hỏi:
“Lâm sư huynh, có chuyện gì vậy?”
Thiếu niên cười cười, sải bước đi đến chắn trước mặt Lý Phi Yến và La Triệt, thiếu nữ lúc này mới chú ý đến hai đứa nhỏ bộ dạng nhếch nhác trước mặt, vừa nhìn, nàng ta đột nhiên hơi nhíu mày, trong mắt không biết vì cái gì lộ ra khó chịu.
Trong lúc đó, thiếu niên kia lại cười một cách không hề có ý tốt, ra vẻ quan tâm hỏi.
“Nếu ta nhìn không lầm, các ngươi là người mới nhập môn đúng không?! Vị tiểu sư muội này, vì sao lại bị thương nặng đến như vậy?”
La Triệt và Lý Phi Yến lập tức bất an trong lòng, tuy nhiên thiếu niên kia tu vi rõ ràng không thấp hơn Triệu Oanh, bọn họ chỉ có thể cố gắng trấn tĩnh, khách khí nói:
“Chào sư huynh sư tỷ, không biết có chuyện gì không?”
“Ha ha… Vốn là không có gì, nhưng nhìn tiểu sư muội bị thương như vậy, ta đương nhiên là có lòng tốt quan tâm, nếu ta đoán không lầm, chắc chắn là có người nhìn các ngươi nhỏ tuổi, còn là vừa mới nhập môn, cho nên cố tình ức hiếp.”
Thiếu niên kia ra vẻ thương tiếc, sau đó còn làm như thương hại nói:
“Vầy đi, ở chỗ ta có một viên linh đan trị thương, nhìn tiểu muội muội đáng thương như vậy, ta không nỡ, thôi thì ta bán rẻ cho các ngươi, chỉ lấy mười viên linh thạch mà thôi, các ngươi thấy thế nào.”
Đến lúc này, cuối cùng mục đích của thiếu niên kia cũng lộ ra, thiếu nữ đi cùng hắn nở nụ cười vui sướng nhìn người gặp họa, La Triệt và Lý Phi Yến phẫn nộ cùng cực, bọn họ vốn đã bi thảm như vậy, hai người này còn đến bỏ đá xuống giếng, thương thế của Lý Phi Yến vốn đã cố gắng lắm mới áp chế xuống, hiện tại vì quá bi phẫn mà cổ họng đã cảm thấy ngòn ngọt. Cố gắng nuốt ngụm máu xém chút phun ra, Lý Phi Yến suy yếu nói:
“Vị sư huynh này, nhìn bộ dạng ta như vậy, đơn giản là vì không muốn cống hiến linh thạch cho người khác nhưng lại không thành, hiện tại chúng ta vốn dĩ chẳng còn gì có thể đổi với ngươi.”
Sắc mặt thiếu niên hơn trầm xuống, thậm chí hắn còn không hề cố kỵ mà chửi thầm một tiếng kẻ khác quá nhanh tay, sau đó lại dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn bọn họ.
“Không còn linh thạch, chắc Bỗ Khí Đan vẫn còn chứ?”
Đến lúc này, ngay cả hư tình giả ý hắn cũng lười làm, nếu không phải vì đang ở trong phạm vi Giám Sát Phủ, không thể động thủ, hắn cũng không cần phải khách khí với hai người như thế. La Triệt hận đến nghiến răng, lạnh giọng nói:
“Vị sư huynh này, chúng ta đã ra nông nỗi như vậy, ngươi nghĩ chúng ta còn có chút đồ gì có giá trị hay sao?”
Thiếu niên trực tiếp nổi giận.
“Vậy các ngươi đến Vật Tiên Lâu làm gì?”
Lý Phi Yến khàn giọng nói:
“Vì chúng ta mới nhập môn, không quen biết ai, chỉ có cơ hội gặp vị tiền bối ở đây một lần mà thôi, chúng ta hiện tại đã đến đường cùng, chỉ có thể đến xin tiền bối giúp đỡ.”
Nghe Lý Phi Yến nói vậy, hai người kia lập tức lộ ra vẻ mặt chăm chọc, thiếu nữ dùng giọng điệu cực kỳ chói tai:
“Các ngươi nghĩ mình là ai? Dựa vào các gì mong tiền bối ra tay giúp đỡ chứ? Hừ! Không biết lượng sức.”
Lúc đó, thiếu niên kia lại buồn bực nói:
“Hừ! Đúng là xui xẻo, gặp phải đám ăn mày, mấy tên kia cũng thật quá đáng, không chừa chút cặn bã nào cho chúng ta.”
“Được rồi, dù sao cũng chỉ có một chút linh thạch thôi, không lấy được thì tìm người khác, ta không tin không có cá lọt lưới.”
Thiếu nữ cười lạnh, hai người Lý Phi Yến âm thầm nắm chặc nắm tay, trong lòng khuất nghẹn không nói nên lời, trong mắt những người này, bọn họ chỉ là sâu kiến, yếu ớt không thể phản kháng.
La Triệt nhìn sắc mặt Lý Phi Yến đã xám lại, hắn cảm thấy trong lòng nghẹn đến đau rát, cố gắng nuốt hận xuống, đến nỗi giọng nói của hắn có chút phát run.
“Chúng ta có thể đi được rồi chứ?”
Thiếu niên hừ một tiếng không thèm trả lời, Lý Phi Yến và La Triệt cuối đầu, quay lưng đi, nhưng mới đi được hai bước, thiếu nữ kia lại lên tiếng ngăn cản, nàng ta đi đến trước mặt Lý Phi Yến, đột nhiên giơ tay sờ sờ mái tóc nàng, trong mắt lộ ra một tia chán ghét.
“Tóc ngươi thật là đẹp.”
Lý Phi Yến và La Triệt đồng loạt giật mình, cả thiếu niên đi cùng nàng ta cũng có chút khó hiểu đưa mắt nhìn.
Lý Phi Yến vốn không có búi tóc, sau đó nhiều chuyện xảy ra, mái tóc dài đen nhánh của nàng cứ thế xõa ở sau lưng, thiếu nữ kia ngay từ đầu đã chú ý đến mái tóc này, đen bóng như màn đêm, suông dài thẳng tắp đến tận eo, sờ vào lại mềm mại như tơ lụa, hơn nữa Lý Phi Yến vốn đã xinh đẹp, từ khi vào luyện khí, dung mạo của nàng lại càng thêm nổi bật, dù mới chín tuổi nhưng đã có thể nhìn ra hoàn mỹ, mà nữ nhân bản tính hay ganh tỵ với nữ nhân khác, thiếu nữ này còn đặc biệt hẹp hòi, nàng ta sau khi nhìn nhìn Lý Phi Yến một hồi, đột nhiên cười lạnh nói:
“Ta rất thích mái tóc của ngươi, cho ta đi!”
Lý Phi Yến và La Triệt đồng loạt biến sắc, La Triệt tức giận hét lên.
“Ngươi đừng có quá đáng.”
Thiếu nữ lập tức âm trầm sắc mặt, uy hiếp nói:
“Ta thích mái tóc là may mắn cho nàng ta rồi, ngươi dám nói ta quá đáng, ngươi có tin ta sẽ lập tức làm cho các ngươi biết thế nào là quá đáng không?”
La Triệt tức giận đến phát run, ngay cả thiếu niên kia cũng lộ ra vẻ không đành lòng, phải biết, đối với nữ nhân cổ đại, mái tóc chính là sinh mạng, hành động của thiếu nữ kia, đối với một cô gái khác so với giết chết càng thêm tàn nhẫn.
La Triệt phẫn nộ đến nỗi hai mắt đỏ lên nổi đầy tơ máu, đột nhiên cánh tay đang đỡ lấy Lý Phi Yến của hắn bị nắm chặt, Lý Phi Yến ngẩng đầu nhìn thiếu nữ kia, ánh mắt bình tĩnh xuất hiện trên khuôn mặt trắng bệch, không hiểu vì sao thiếu nữ vừa nhìn vào liền cảm thấy lông tơ dựng đứng, tuy nhiên Lý Phi Yến chỉ nhìn một cái, sau đó nhợt nhạt cười nói:
“Nếu tỷ tỷ đã thích tóc của ta như vậy, ta cho ngươi.”
Nói xong, Lý Phi Yến dứt khoát vung tay lên, dùng số linh lực còn ít ỏi trong người, xuống tay với mái tóc của chính mình, vốn một mái tóc dài xinh đẹp, soạt một cái, phần tóc từ đầu vai trở xuống trực tiếp bị cắt lìa, nhìn mái tóc dài của Lý Phi Yến rơi lã tã xuống đất, ba người có mặt đều ngây ra, ngay cả thiếu nữ kia cũng không ngờ Lý Phi Yến không nói hai lời dứt khoát ra tay, nàng ta vốn dĩ chỉ muốn làm khó Lý Phi Yến mà thôi, hiện tại nàng ta cảm thấy cực kỳ khó chịu, hừ một tiếng quay đầu rời đi, thiếu niên họ Lâm thấy đồng bạn đi xa, thâm ý liếc nhìn Lý Phi Yến và La Triệt rồi cũng bỏ đi.
Lý Phi Yến ngay cả liếc mắt một cái cũng không nhìn, mặc kệ tóc của mình rơi vãi dưới đất, lạnh nhạt nói:
“Chúng ta đi!”
Sau đó nàng cứ thế tiếp tục đi về phía Vật Tiên Lâu, La Triệt im lặng đỡ nàng đi về phía trước, đột nhiên cảm giác đau nhói kéo lại tinh thần hắn, cuối đầu nhìn, chỉ thấy Lý Phi Yến đang run run xiết chặt cánh tay hắn, nàng xiết chặt đến nỗi năm ngón tay nàng trắng bệch cả ra, thể lực của Lý Phi Yến vốn dĩ kinh người, dù đang bị thương, tinh thần không ổn định, chỉ vô ý siết chặt cánh tay của La Triệt cũng đủ khiến xương cốt của hắn đau như sắp gãy.
La Triệt đầu đổ mồ hôi, tuy nhiên hắn cắn răng không rên một tiếng ngẩng đầu, vừa nhìn hắn liền sửng sốt, chỉ thấy Lý Phi Yến cắn chặt môi mình, nhưng như vậy vẫn không nén được một dòng máu đỏ đang tuôn trào bên khóe miệng, hai mắt nàng đỏ lên, một giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên mặt, ánh mắt kia không phải là đau khổ, luyến tiếc mà là khuất nhục.
Hứa Vô Tình hiện giờ sống chết không đảm bảo, chờ nàng tìm cách cứu, Tư Không Tử Tình thương thế quỷ dị, không biết hậu quả đến đâu, nàng mang một thân thương tích, cố gắng chèo chống, cuối cùng lại còn có người bỏ đá xuống giếng, dẫm đạp tàn nhẫn lên tự tôn của nàng, mái tóc kia đối với nàng không là cái gì, tóc cắt rồi, một thời gian sẽ dài trở lại, nhưng tự tôn bị dẫm đạp, sự tự tin của bản thân hoàn toàn đổ vỡ thì không đơn giản như vậy có thể bù đắp. Đến lúc này, nàng mới triệt để thương tích đầy mình.
Các nàng chỉ là những đứa nhỏ, tu vi yếu ớt, bất kỳ người nào cũng có thể chèn ép, thậm chí dẫm đạp, thế giới này thật sự không có cái gì gọi là lòng nhân từ, không có cái gì gọi là sự thông cảm, thế giới này là một thế giới lạnh giá, kẻ mạnh chà đạp lên kẻ yếu, cho dù đều là con người như nhau, vì một chút lợi ít của bản thân, những người kia sẳn sàn tàn nhẫn dày xéo lên đồng loại, thật đáng thương cũng thật đáng nguyền rủa!
La Triệt nhìn ánh mắt khuất nhục nhưng quật cường của Lý Phi Yến, hắn cảm thấy bản thân thật hèn yếu, thật đáng hổ thẹn, không kềm được nữa, nước mắt hắn rơi không thể ngừng lại, hắn dù chỉ mới chín tuổi, tính tình vốn lạnh nhạt, suy nghĩ cũng thực đơn giản, thậm chí sau khi tiến vào Ngoại Vi đường ba tháng trước, hắn cũng chưa bao giờ thật sự suy nghĩ về bản thân hay là hoàn cảnh trong Ngoại Vi Đường, đến lúc này, hắn như tỉnh ra, giống như một kẻ luôn trốn trong tủ quần áo cuối cùng cũng bước ra ánh sáng, sau đó chờ đón hắn là một thế giới khắc nghiệt và tàn nhẫn, thế giới của những bộ mặt giả dối và đê tiện, hắn cảm thấy kinh tởm, nhưng cũng thật bất lực, lồng ngực như tắc nghẽn, hít vào không được, thở ra không xong, hắn thực hận, không chỉ những người kia, hắn hận cả bản thân mình.
Hai người Lý Phi Yến không ai nói lời nào, im lặng tiến về phía trước, trong lòng dù đau đớn, nhưng bọn họ lại không thể dừng bước, bất kể đau đớn thế nào, bọn họ vẫn muốn tiến lên.
Bóng lưng dù nhỏ bé và đơn bạc, nhưng lại thẳng tắp và kiên cường, dù nước mắt rơi không ngừng, nhưng sắc mặt lại càng thêm kiên định, dù thế giới này rất lạnh giá, nhưng bọn họ vẫn không mất lòng tin, bởi vì trong lòng bọn họ biết, vẫn còn người có thể cho mình hơi ấm.
VntHoaTinhKhoi.