Nghịch Mệnh Lộ - Hoa Tinh Khôi

Chương 23: Chương 23: Ổ nhện




Vinh Cơ ôm theo Lý Phi Yến chạy phía trước, hai con nhện đá vẫn cực nhanh đuổi theo phía sau.

Ầm Ầm!

Chúng di chuyển rất nhanh, gần như là phát điên liều mạng truy đuổi, Vinh Cơ vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại, sắc mặt trắng xanh, trong mắt tràn ngập lo lắng.

Lý Phi Yến vẫn bị lưới nhện trói chặc, bị Vinh Cơ vác trên vai, mắt nhắm nghiền như đang ngủ, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng đã bị thương, đó chính là hậu quả của cú va chạm toàn lực khi nảy, tuy thân thể mạnh mẽ nhưng dù sao nàng cũng không phải tu sĩ, va chạm với một con yêu thú, lục phủ ngũ tạng đương nhiên chịu không nổi.

Chạy được một khắc chung, Vinh Cơ chạy vào một khoảng đất trống rộng đến mấy dặm, ở giữa là một đại thụ cực lớn, cao mấy chục trượng, tán cây che phủ chu vi cả dặm, khiến Vinh Cơ khiếp sợ chính là, trên đại thụ treo mấy ngàn cái kén, mà mỗi cái kén đang bọc lấy một người, những người này đều là người tiến vào cốc trước tiên, hiện tại bọn họ bị trói trong kén, sắc mặt bình thản như đang ngủ say, trên thân cổ thụ còn bám vào mấy trăm con nhện đá giống như hai con đang truy sát các nàng.

Rất nhanh bọn chúng phát hiện ra sự tồn tại của hai người, lập tức ồ ạt nhảy xuống, hai con nhện phía sau hiện tại cũng đã đuổi đến. Vinh Cơ vừa nhìn đã muốn hôn mê bất tỉnh, trong lòng bất giác xuất hiện một tia tuyệt vọng, nhưng sau đó, nàng ép mình loại bỏ tia tuyệt vọng kia, cho dù hiện tại nàng đã bị bao vây, đám nhện hơn trăm con từ từ áp sát. Hai mắt Vinh Cơ mở to, mạnh mẽ bỏ Lý Phi Yến xuống đất, nàng đứng thẳng, tay cầm thanh kiếm ngắn của mình, ánh mắt lộ ra một cổ hào khí khó nói.

“Đến đi, cho dù hôm nay ta có chết cũng phải kéo một trong các ngươi chết chung.”

Ngay lúc này, Lý Phi Yến đột nhiên ọc ra một ngụm máu, nàng vốn đã bị thương, lại bị Vinh Cơ thô bạo quăng xuống đất, vết thương nặng thêm, chính vì thế dù đang hôn mê, máu vẫn tự động từ miệng ọc ra, đám nhện xung quanh đột nhiên chấn động, cả đám bắt đầu lùi lại cách hai người chục mét, bắt đầu rít lên, tiếng rít như đang thị uy cũng giống như đang cầu xin tha thứ.

Vinh Cơ kinh ngạc nhìn bọn nhện không dám tiến đến gần nữa, trong lòng khó hiểu, chẳng lẽ chúng bị nàng dọa sợ? Vinh Cơ quan sát bọn nhện một lát, thấy chúng bắt đầu nằm rạp xuống đất, miệng lại rít lên khiến đầu nàng ong lên khó chịu, nàng cố gằn cuối xuống định xem xét tình hình của Lý Phi Yến, đến lúc này nàng mới nhận ra Lý Phi Yến đã ói máu.

“Yến Yến!”

Vinh Cơ giật mình, vội vàng gỡ lưới nhện mắt trên người Lý Phi Yến ra, đến lúc này nàng mới giật mình nhận ra, tơ nhện cực kỳ mềm mại, chẳng khác nào tơ lụa, trói lên người cũng không hề chặt, mất chút công sức liền dễ dàng mở ra, khiến Vinh Cơ ngạc nhiên là vừa thoát khỏi lưới nhện, Lý Phi Yến đã lập tức mở mắt tỉnh lại.

“Chẳng lẽ tác dụng của lưới nhện này là khiến người ta hôn mê?”

Lý Phi Yến vừa tỉnh lại liền nghe thấy tiếng rít chói tai, nhìn qua thì thấy mình bị một đám nhện bao vây, nàng lập tức choáng váng, kinh hô:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Vừa hô lên, ngực lập tức cảm thấy đau nhói, khóe môi lại tràn ra một tia máu tươi, Vinh Cơ thấy vậy liền hỏi:

“Yến Yến, ngươi không sao chứ?”

Lý Phi Yến quay sang nhìn Vinh Cơ.

“Sao chúng ta lại ở đây?”

Vinh Cơ bất đắc dĩ nói:

“Ngươi đập chết con nhện kia, sau đó liền bị lưới nhện làm hôn mê, ta mang theo ngươi bỏ chạy, không ngờ chạy một hồi lại không may chạy vào ổ nhện.”

Lý Phi Yến ngẩng đầu liền nhìn thấy mấy ngàn cái kén treo trên thân đại thụ kia, sắc mặt liền ngưng trọng, lại nhìn đám nhện nằm rạp xuống ở xung quanh mà không tấn công, chỉ ở đó rít gào, nàng liền nhíu mày hỏi:

“Chúng tại sao lại như vậy?”

Hai mắt Vinh Cơ sáng lên, hất cằm kiêu ngạo nói:

“Bị ta hù dọa nên chúng không dám tấn công chúng ta nữa.”

Lý Phi Yến không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh dị.

“Ngươi hù dọa chúng hả? Hù dọa như thế nào?”

“Hì hì… Ta nói sẽ đồng quy vu tận với một trong chúng nó.”

“Ồ!”

Lý Phi Yến nhìn đám nhện nằm rạp thành một vòng cách bọn họ hai mươi thước, trong lòng kinh ngạc không thôi.

Bọn này thông minh đến mức hiểu được không muốn làm chim đầu đàn luôn à?

Lý Phi Yến cảm thấy có chút khó tin, nhưng rất nhanh nàng vứt chuyện này ra sau đầu, nguyên nhân nào cũng không quan trọng bằng việc thoát khỏi nơi này, nàng kềm nén đau đớn, lảo đảo đứng dậy, để cho Vinh Cơ đỡ lấy mình rồi nói:

“Nếu chúng bị ngươi hù sợ thì cứ việc phát huy đi, chúng ta thử xem có thể thoát khỏi vòng vây hay không.”

Vinh Cơ hơi do dự rồi cắn răng đỡ Lý Phi Yến cố tình chọn một hướng chậm rãi tiếp cận đám nhện kia, ngay lập tức, đám nhện trước mặt hai người tự động lùi lại, cả hai nhìn nhau, sắc mặt vui mừng, Vinh Cơ càng có thêm tự tin, giơ kiếm ra phía trước, hai mắt canh chừng đám nhện xung quanh, hai người cứ thế từ từ vượt qua vòng vây của bầy nhện.

Đợi khi ra khỏi khoảng đất trống, một lần nữa trở lại rừng cây, Vinh Cơ lập tức cõng Lý Phi Yến trên lưng, nhanh chóng chạy đi, đám nhện không có đuổi theo bọn họ, chúng cũng không tiếp tục rít gào mà bò trở lại cây cổ thụ, không ai phát hiện, đám nhện lúc di chuyển lại cố tình tránh xa bãi máu mà Lý Phi Yến phun ra lúc nãy, cứ như đám máu kia là thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

Vinh Cơ cõng Lý Phi Yến chạy đi chừng vài chục dặm mới dừng lại, lúc này cả hai đã vô cùng mệt mỏi, tìm được một con suối nhỏ nghỉ chân, Vinh Cơ lập tức cởi giày ngâm chân vào nước mát, há miệng xuýt xoa một hơi, chỉ thấy bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn phồng rộp cả lên. Thương thế Lý Phi Yến cũng đã tốt hơn một chút, hái một cái lá cây múc nước uống một ngụm, trong lồng ngực mới cảm thấy dễ chịu, nàng lại móc từ trong túi nhỏ ra một gói điểm tâm, thứ này là Lý Phi Yến chuẩn bị từ trước, vì ở khách điếm miễm phí đồ ăn, cho nên mỗi ngày nàng đều dặn bọn họ làm chút điểm tâm mang theo như vậy, lúc rảnh rỗi có thể mang ra ăn, thói quen thích ăn vặt này từ kiếp trước đã có rồi, không ngờ hôm nay nhờ vậy không cần ăn quả dại.

Vinh Cơ ngửi được mùi điểm tâm lập tức chạy đến, Lý Phi Yến trừng mắt liếc nhìn Vinh Cơ một cái, nhưng cuối cùng cũng tiếc nuối chia cho nàng một nửa, rất nhanh mặt trời gần xuống núi, ánh sáng trong Thiên Chu cốc càng nhanh chóng biến mất, không gian chìm trong màn đêm đen đặc, hai người tìm một cái cây an toàn một chút rồi trèo lên cây nghỉ ngơi.

Lý Phi Yến lập tức khoanh chân tu luyện, tuy không thể nhập luyện khí kỳ nhưng tu luyện cũng giúp ít rất nhiều cho việc dưỡng thương.

Vinh Cơ lúc này đã cực độ mệt mỏi, cả một ngày vừa đánh nhau với yêu thú, vừa mang theo Lý Phi Yến chạy nhiều dặm đường như vậy đã vượt qua giới hạn của nàng, nằm trên một tán cây rậm rạp rất nhanh đã bất giác ngủ luôn.

Ngày đầu tiên nhập Thiên Chu sơn cốc của bọn họ cứ thế vượt qua.

VntHoaTinhKhoi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.