Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 717: Chương 717: Ai bảo ngươi không nhìn thấy ta




Hừ, nàng mới sẽ không dễ dàng tha thứ hắn đâu. Nàng thiếu chút nữa đã cho rằng mình đã chết rồi.

Phượng Thiên Vũ ôm nàng, khuôn mặt áy náy: "Phù Nguyệt, thì ra khi đó nàng đã trở về . . . . . . Là ta không tốt, nữ nhân kia giết chết con của chúng ta, ta nghĩ lầm nàng là ả ta. . . . . ."

Long Phù Nguyệt bĩu cái miệng nhỏ nhắn một chút: "Nếu như không phải ta biết ngươi đem ta trở thành nàng ta, ta mới sẽ không tha thứ ngươi đâu. Bằng không ta cho dù chết biến thành quỷ tuyệt đối là một lệ quỷ, mỗi ngày quấn quít lấy ngươi đòi mạng. . . . . . Cho ngươi một khắc cũng không thể an bình!"

Phượng Thiên Vũ thở dài: "Phù Nguyệt, những ngày nàng không ở đây, ta ước gì Quỷ Hồn của nàng mỗi ngày quấn quít lấy ta, đáng tiếc. . . . . . Ta ngay cả cơ hội trong mộng gặp nàng đều không có."

Long Phù Nguyệt hừ một tiếng: "Những ngày kia ta lại không biến thành quỷ, sao có thể quấn quít lấy ngươi? Hừ, ta không ở trong cuộc sống của ngươi, ngươi có ngoan ngoãn hay không?"

Phượng Thiên Vũ ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đầu còn chôn ở cổ của nàng, cười dài : "Ta nhớ thương thê tử dữ như cọp này, thấy cô nương nào cũng không có cảm giác . . . . . ."

"Hừ, gạt người, ta tận mắt thấy ngươi sống mơ mơ màng màng , còn ôm một vũ cơ hôn mãnh liệt. . . . . ." Nhớ tới một màn kia, Long Phù Nguyệt liền khí giận công tâm , ghen tuông cứ cuồn cuộn dâng trào.

Phượng Thiên Vũ sửng sờ một chút, tựa hồ mới nhớ tới tình cảnh lần đó, mâu quang chợt lóe: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, người gọi Hoa Phù Nguyệt kia là nàng phải không? Vì sao vất vả lắm mới trở về lại đi không lời từ giã?"

Cái miệng nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhếch lên: "Ai muốn đi không từ giã chứ? Còn không phải tại vị Vương Phi đó của ngươi sao? Nàng ta muốn kính ta uống rượu, trong lúc vô ý đụng chạm vào tay của ta, thân mình kia của ta là không thể gặp bản tôn , càng không thể đụng chạm, bằng không thân thể đó rất nhanh chóng sẽ bị thối rữa. . . . . ."

Nàng đem tình cảnh lúc ấy nói lại một lần.

Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ xẹt qua một chút đau lòng, nâng tay sờ sờ đầu của nàng: "Nói như vậy, nàng luôn luôn ở bên cạnh ta?"

Long Phù Nguyệt tức giận nói: "Đúng vậy a. Cái này ngươi phải biết chứ?"

Phượng Thiên Vũ thở dài: "Trách không được hai ngày đó, ta luôn cảm giác, có một ánh mắt âm thầm nhìn ta , lại tìm không thấy ở nơi nào, thì ra là nha đầu ngươi đang âm thầm xem xét.

Long Phù Nguyệt hất khuôn mặt nhỏ nhắn lên: "Ta đây gọi là đứng ngoài sáng nhìn mới đúng? Ta vẫn đỉnh đạc ở bên cạnh ngươi, ai bảo ngươi không nhìn thấy ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.