Lão hoàng đế cười ha ha nói: “Thế nào? Long cô nương, ở trong cung của trẫm đã quen chưa? Các nô tài phục vụ ngươi chu đáo chứ?”
“Ha ha, có hoàng thượng che chở chodân nữ, các nàng sao dám phục vụ không chu đáo chứ? Hết thảy đều nghe lời hoàng thượng ngài.” Long Phù Nguyệt cười ha ha nhưng trong lòng giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lão hoàng đế này mời nàng gặm bánh bao dưa muối mấy ngày, hiện tại lại giả vờ không có việc gì xảy ra sao?
Nô tài phục vụ không chu đáo? Hừ, không có lão hoàng đế này âm thầm bày mưu đặt kế, các nô tài dám sao?
Trách không được bỗng nhiên bưng đến cho nàng nhiều món ăn, ra là để cho nhi tử xem!
Nhưng những lời này, nàng đương nhiên không thể nói ra, không thể để cho lão hoàng đế này mất mặt được, bằng không lão ta thẹn quá hóa giận, người chịu thiệt vẫn là mình.
Lão hoàng đế nhíu mắt lại, trên mặt không nhìn ra vui buồn: “Vẫn là Long cô nương biết ăn nói, là một đứa nhỏ thông minh. Ừm, trẫm rất thích.”
Long Phù Nguyệt nhếch khóe miệng, lại cười ha ha: “Hoàng thượng thích là tốt rồi. Không biết hoàng thượng tới đây có gì dặn dò. Tiểu nhân sẽ làm theo.”
Lão hoàng đế mỉm cười nhìn nàng: “Ngươi là một đứa nhỏ thông mình, ta thật sự rất muốn lưu giữ ngươi ở lại trong hoàng cung vài ngày nữa, nhưng mà ngươi lại vội vã làm sườn phi của Vũ nhi, nên trẫm sẽ không lưu ngươi…..”
Long Phù Nguyệt ngẩn ra, thầm nghĩ: “Ta đáp ứng làm sườn phi của Vũ Mao?” Nhưng mà trong lúc vô tình nhìn lên thấy lão hoàng đế nở nụ cười, nàng rôt cuộc hiểu ra ý của lão hoàng đế______Chỉ cần nàng đáp ứng làm sườn phi, như vậy nàng có thể được tự do ngay lập tức, nhưng nếu như không đáp ứng thì sao, nàng sẽ bị nhốt trong cái lồng hoa lệ, ngày ngày ăn bánh bao dưa muối rồi !
Quan trọng hơn cả là chọc lão hoàng đế thẹn quá hóa giận nàng sẽ chuốc lấy bao nhiêu tai họa, làm không tốt cái mạng nhỏ của nàng sẽ không giữ được.
Nha, lão ta đã tìm đủ lí do để nhốt mình ba ngày, chính là muốn mình đồng ý làm sườn phi, quả là lão hồ ly!
Hừ, ngay cả chính phi ta cũng không muốn làm, muốn ta làm sườn phi sao? ! Quên đi, cứ đáp ứng trước rồi ra khỏi đây sẽ nói sau !
Long Phù Nguyệt suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện, trong lòng tuy âm thầm chửi rủa lão hoàng đế, nhưng trên mặt lại không ngừng cười tươi như một đóa hoa: “Ha ha, đúng vậy a, hoàng thượng, người chăm sóc cho dân nữ thật chu đáo! Thật sự là rất tốt! Hoàng thượng ngài thật không hổ danh làm hoàng đế, anh minh vô cùng, nhìn rõ mọi việc, trí tuệ của ngài so với Gia Cát Lượng còn sáng hơn, ân đức so với Quan Vân Trường còn lớn hơn….”