Cô nương này nhìn giống như một sinh linh siêu thoát, trong lòng nàng tràn đầy cảm giác không vui, một luồng ghen tị len lỏi xuất hiện trong lòng nàng, nói thẳng ra, nàng cũng hi vọng Long Phù Nguyệt gặp chuyện không may, nếu có thể giống như vị công chúa Long Phù Yên kia ngã một cái đau như vậy thì càng tốt hơn….
Nghe được Long Phù Nguyệt nói muốn mượn xiêm y, trong nội tâm nàng vừa động, khẽ mỉm cười nói: “Không cần làm phiền mụ mụ, chỗ tỷ tỷ có rất nhiều xiêm y, nếu muội muội không chê, có thể đi chọn một bộ tốt không?”
Long Phù Nguyệt gật gật đầu: “Cũng được.”
Thủy Diệu Âm nhẹ nhàng cười nói: “Kia______muội muội đi theo ta.”
Long Phù Nguyệt mắt to đảo chung quanh này nhìn như nghiêm trang, lại liếc toàn bộ nam thanh nữ tú văn nhân trong phòng một lần, cười híp mắt nói: "Các ngươi tiếp tục, một lát ta sẽ đi ra khiêu vũ, mong mọi người cổ vũ."
Thái tử kia đã bị nàng gợi sự hiếu kì rất lớn, tuấn mâu nhíu lại, ha ha cười nói: “Tiểu mĩ nhân, ngươi đừng có chạy trốn! Bổn vương chờ xem ngươi biểu diễn.”
Long Phù Nguyệt lúm đồng tiền Như Hoa, lấy tay làm ra chữ V : "Thái tử gia, ngươi chắc chắn sẽ xem được."
Xoay ngươi đi theo Thủy Diệu Âm vào phòng thay quần áo.
Thái tử thấy nụ cười này của nàng, cơ hồ bị hút hồn, kinh ngạc nhìn chắm chằm vào chỗ nàng mới biến mất một lúc lâu, mới thở dài một tiếng nói: “Hai năm trước, nàng chỉ là một con bé ngây ngô, không nghĩ tới bây giờ trổ mã như vậy, thật là thú vị, xem ra là ta đã nhìn nhầm rùi mới chọn lấy Long Phù Yên này, mới nhìn qua thì thật là xinh đẹp nhưng lại như một con nhóc đầu gỗ, lão Cửu, thật là tiện nghi cho ngươi.”
Tay Phượng Thiên Vũ dười bàn đã lặng lẽ nắm thành quyền, nghe được lời Thái tử nói…. , khóe môi hắn nhếch lên, thản nhiên cười nói: “Nàng vẫn chỉ là con bé ngây ngô, thô lỗ không ra gì, đã làm cho đại ca chê cười rồi.”
Thái tử lắc lắc đầu : “Ha ha, bổn vương chính là thích nữ nhân lạt một ít, như vậy mới đủ hương vị!" Hắn bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ghé sát vào bên người Phượng Thiên Vũ: “Lão Cửu, không bằng như thế này, ta lấy hai mỹ nhân trong phủ của ta để đổi lấy nàng, thế nào? Nếu như ngươi muốn, thì công chúa Long Phù Yên kia ca ca cũng sẽ tặng cho ngươi……”
Phượng Thiên Vũ phải mất một lực rất lớn mới nhịn được không đem nắm tay của mình đánh vào khuôn mặt tuấn tú của hắn. Hắn cười như không cười, liếc mắt nhìn Thái tử một cái: “Đại ca, ngươi còn nhớ phụ hoàng đã ban hôn cho ta?”