Nhìn thoáng qua Phượng Thiên Vũ, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, bên trong đôi mắt đầy tơ máu, khuôn mặt mệt mỏi cùng tang thương.
Biết hắn nhất định đã nhiều ngày là không ngủ không nghỉ.
Mà tay trái của hắn chưởng lực vẫn dán tại sau lưng của Long Phù Nguyệt, dĩ nhiên là vẫn không ngừng vận chuyển nội lực cho nàng.
Trong lòng nóng lên, đồng thời lại là đau xót.
Nam tử này thật sự yêu nử nhân này sao, vì nử nhân này không tiếc hy sinh hết thảy, ai nếu ân công đối với ta có một nửa giống như hắn đối với nàng, ta chết cũng cam tâm. . . . . .
Hốc mắt nóng lên, vội nói: "Được rồi, được rồi. Ta sẽ trị liệu cho nàng, ngươi cũng đi nghỉ ngơi một chút, nếu còn tiếp tục như vậy, dù ngươi làm bằng sắt cũng sẽ suy sụp ."
Phượng Thiên Vũ làm sao yên tâm: "Ta không ngại. Ngươi mau trị liệu cho nàng, ta sẽ trợ thủ cho ngươi."
Hoa Tích Nguyệt nhất thời nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn: "Ngươi không tin tưởng ta? Hừ, vậy ngươi vẫn nên thỉnh cao nhân khác đi! Ta chữa bệnh chưa bao giờ đồng ý có người ngoài ở đây làm phiền!"
Phượng Thiên Vũ lúc này nào dám đắc tội với nàng, thở dài: "Được rồi, ta đi ra ngoài."
Hắn đã mấy ngày mấy đêm không hề chợp mắt, sớm đã mệt mỏi đến cực điểm, lúc này tâm lực buông lỏng, liền rốt cuộc duy trì không được.
Hắn cũng không dám rời đi xa, ở bên ngoài phòng tùy tiện tìm một chiếc giường nhỏ, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Nhưng trong lòng luôn ghi nhớ đến sinh tử của Long Phù Nguyệt , ngủ không được bao lâu, vì sợ hãi mà choàng tỉnh.
Nghiêng tai nghe ngóng, ngầm trộm nghe thấy buồng trong truyền đến thì thầm nói nhỏ.
Hắn sửng sốt, Hoa Tích Nguyệt đang nói chuyện cùng ai? Chẳng lẽ —— Phù Nguyệt nàng đã tỉnh?
Mừng rỡ không thôi, định đẩy cửa đi vào.
Nhớ tới lời cảnh cáo của Hoa Tích Nguyệt, lại không dám lỗ mãng.
Sợ chọc giận nữ hồ ly tinh thoạt nhìn như ôn lương hiền thục, kì thực tánh khí vô cùng táo bạo .
Trong lòng không khỏi cười khổ, bản thân khi nào thì bị người ta quản chế như thế?
Nhưng hắn thật sự rất muốn biết Long Phù Nguyệt rốt cuộc có thoát khỏi nguy hiểm hay không, liền cách khe cửa nhìn vào trong.
Không khỏi sửng sờ một chút. .
Long Phù Nguyệt vẫn vô thanh vô tức nằm ở trên giường như trước, mà ở bên cạnh giường đã có hai người, một người chính là hồ ly tinh xinh đẹp Hoa Tích Nguyệt, còn có một người mặc quần áo trắng như tuyết, một đôi mắt đạm mạc giống như nước chảy, dĩ nhiên là Cổ Nhược đã lâu chưa lộ diện.