Lão hoàng đế gật gật đầu, mỉm cười nói: "Cô nương quả nhiên rất hiểu đại nghĩa, không uổng công trẫm trọng đãi ngươi. Diêu Quang quốc này đáng giận như thế , công nhiên khiêu khích tôn nghiêm nước Thiên Tuyền của ta , nếu như không thảo phạt nó, nếu thế thật sự sỉ nhục! Long Phù Nguyệt, trẫm ra lệnh cho ngươi cùng Cửu hoàng tử xuất chinh, thảo phạt Diêu Quang quốc, cho Diêu Quang quốc một bài học!"
"Dạ!" Long Phù Nguyệt vô ý thức đáp ứng, chờ đáp ứng xong, mới hiểu rõ lão hoàng đế đã nói cái gì, không khỏi mở to hai mắt.
Không phải chứ? ! Lão hoàng đế cư nhiên phái nàng xuất chinh đánh giặc? ! Nàng lại không hiểu bài binh bố trận, để cho nàng đi làm cái gì? Lão hoàng đế này không phải là muốn biến đổi biện pháp chỉnh nàng chứ? !
Tựa hồ cũng nhìn ra nghi hoặc trong lòng Long Phù Nguyệt , lão hoàng đế nói tiếp: "Yên tâm, ngươi là nữ hài tử, sẽ không để cho ngươi mang binh, ngươi chỉ cần phụ tá Cửu hoàng tử là được. Vu cổ thuật của Diêu Quang quốc rất lợi hại, có ngươi ở bên cạnh hắn, có thể tốt hơn một ít."
Nga, thì ra là thế!
Long Phù Nguyệt nháy mắt hiểu được, thì ra là bởi vì chính mình biết Vu cổ thuật, mà lão hoàng đế muốn tấn công Diêu Quang quốc sẽ phải dùng tới, cho nên lão hoàng đế mới có thể đột nhiên đối với chính mình tốt như vậy, nàng đã biết, trên đời này không có bữa tối miễn phí ! Nàng làm Hộ quốc quận chúa này không phải dễ dàng làm như vậy . . . . . .
Chuyện tấn công Diêu Quang quốc cứ được quyết định xuống như vậy . Từ đầu đến cuối, Phượng Thiên Vũ là một câu đều không nói. Hé ra khuôn mặt tuấn tú khuynh quốc khuynh thành hoàn toàn không có biểu tình gì, nhưng trên người hắn mọi người đều nhìn thấy đã bốc lên khí lạnh.
Long Phù Nguyệt lại ít dám nhìn hắn nhất. Trong lòng cũng đang âm thầm thở dài : "Ai, Tiểu Vũ Mao sư huynh, ngươi thiên tính phong lưu, thuộc loại hoa tâm đại thiếu gia, ngươi phong lưu như vậy nếu cưới ta, đối với ngươi mà nói, tuyệt đối là một tai nạn. Cho nên, chúng ta vẫn là đường ai nấy đithì tốt hơn. . . . . ."
Những lời này nàng đương nhiên không thể nói ra miệng , nhìn lão hoàng đế, hỏi: "Vạn tuế gia, lão nhân gia ngài đã muốn phong dân nữ làm quận chúa, vậy dân nữ thật sự không tiện ở quý phủ của Cửu vương gia nữa ,có thể cho dân nữ một tòa nhà ở một mình hay không ? Dân nữ không cầu xa hoa, chỉ cầu có thể ở lại là được."
Lão hoàng đế liền giật mình ngẩn ra, ha ha cười nói: "Đó là đương nhiên, trẫm sẽ vì ngươi xây một tòa quận chúa phủ, nhưng mà chuyện này cũng nhất thời nửa khắc không có thể xây tốt, nếu không, ngươi tạm thời ở tạm nhà của Cửu vương gia , chờ xuất chinh khải hoàn trở về,quận chúa phủ của ngươi cũng đã xây xong rồi."