Long Phù Nguyệt cười khổ: “Tốt lắm, tốt lắm, Vương gia đại nhân, nô tỳ cảm ơn ngài trước, nhưng ta bây giờ còn nhỏ, muốn phong thưởng cũng phải đợi thêm vài năm ta lớn lên thành tài. Bây giờ nói còn hơi sớm chút đó!”
Ngoài miệng nàng nói thể, nhưng trong lòng lại âm thầm cân nhắc: “Cắt, người Miêu chúng ta chú ý nhất đó là tình cảm vợ chồng, ta mới không thèm gả cho một tên phong lưu, đại ngựa đực……Hừ dù sao cũng còn thời gian, chúng ta cùng nhau xem.”
Phượng Thiên Vũ thấy vẻ mặt của nàng biết nàng mồm không ứng với tâm, đang muốn nói thêm gì đó, chợt thấy nha đầu kia cau mày, ôm chặt bụng.
“Làm sao vậy?” Tâm của Phượng Thiên Vũ trầm xuống hỏi: “Hay là ngươi bị trúng độc gì?”
Long Phù Nguyệt biểu tình có chút kì quái, còn có chút xấu hổ, lắc lắc cái đầu: “Không không có gì!”
“Không có gì? Không có gì sao khuôn mặt của ngươi tái nhợt giống tờ giấy thế kia?” Phượng Thiên Vũ vẫn có chút không yên lòng.
Long Phù Nguyệt càng đỏ mặt, thì thào nói: “Ta nghĩ….ta muốn đi nhà vệ sinh……”
“Nhà vệ sinh?” Phượng Thiên Vũ lại ngây ngẩn cả người
“Phải, chính là nhà vệ sinh! Ta có dì cả mẹ. » Long Phù Nguyệt biểu tình trên mặt giống như “Cái này ngươi nên hiểu”
“Dì cả mẹ? Dì cả mẹ cùng nhà vệ sinh có quan hệ gì? Quốc gia của ngươi cũng đã diệt vong rồi, ở đâu ra dì hay mẹ của ngươi?” Phượng Thiên Vũ lại càng không minh bạch.
Choáng váng! Hoàn toàn giống như là gà vịt nói chuyện! Long Phù Nguyệt có chút bất đắc dĩ đảo đảo cặp mắt. Thấy hắn tò mò nhìn mình, nàng đành phải nói cho rõ ràng: “Chuyện riêng đó là chuyện của nữ nhân, ở cổ đại gọi là cái gì, nga, nguyệt sự, ta có nguyệt sự rồi……….”
Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, không khỏi buồn cười. Cái nha đầu này, cùng đại nam nhân như hắn nói cái chuyện riêng tư này thế nhưng không đỏ mặt! Mà còn nói to như vậy.
Mà Long Phù Nguyệt lại không cảm thấy có gì buồn cười, chỉ cảm thấy rối rắm.
Làm sao bây giờ? Nàng hiện tại bị gãy một chân, nửa bước cũng không thể đi. Làm sao đi vệ sinh? Mà cái thời đại này cũng không có băng vệ sinh, cũng không có giấy vệ sinh, nàng làm sao ứng phó? Long Phù Nguyệt gần như có chút khóc không ra nước mắt.
Phượng Thiên Vũ xem vẻ mặt của nàng, liền biết nàng khó xử cái gì!