Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 433: Chương 433: Cũng không gặp ngươi nữa!




Trong đôi mắt Cổ Nhược hiện lên một chút hiểu rõ, mắt thấy bóng dáng xinh đẹp kia hốt hoảng chạy vào tĩnh thất, không biết tại sao, trong đôi mắt lại có thần sắc cô đơn phức tạp, thân thể hắn hơi hơi run lên một cái, một ngụm máu tươi từ khóe miệng chảy ra.

Dương Côn Vũ cho tới bây giờ mới kịp phản ứng, vừa thấy Cổ Nhược hộc máu, hoảng sợ, vội vã chạy tới: “Đại vu sư, người không sao chứ?”

Cổ Nhược khẽ lắc đầu, nhắm mắt lại, yên lặng điều tức.

Hắn và Phượng Thiên Vũ đấu một trận kia cũng bị nội thương không lớn không nhỏ. Nhưng cứu Phượng Thiên Vũ lại gần như vét sạch tất cả linh lực của hắn.

Hắn vừa ra tới còn đụng phải Trình Diệu Vân đến quấy rối, mà Long Phù Nguyệt lại bị trọng thương.

Hắn đành phải liều mạng đem nội lực còn sót lại chữa khỏi nội thương cho Long Phù Nguyệt.

Mà dùng thuật pháp đem những binh sĩ kia sợ quá chạy mất, đã là cực hạn cuối cùng của hắn.

Vừa mới cùng Trình Diệu Vân đối thoại, hắn cũng chỉ là có thể bảo trì đứng thẳng không ngã xuống mà thôi. Làm như vậy, cũng làm cho hắn ra một thân mồ hôi. Trình Diệu Vân vừa ra đi, hắn rốt cuộc duy trì không được nữa. Ngồi phịch xuống. . . . . .

Tĩnh thất là địa phương ngày thường Cổ Nhược thanh tu. Có một chiếc giường bằng trúc cùng vài chiếc chiếu tre mà thôi.

Long Phù Nguyệt chạy như bay vào, nhưng sau khi vào tĩnh thất lại do dự. Trái tim cứ thẳng thắn nhảy loạn không ngừng được.

Ngước mắt nhìn lên.

Phượng Thiên Vũ lẳng lặng nằm yên ở trên giường Thanh Trúc, gương mặt tái nhợt gầy yếu, trên môi không có chút huyết sắc nào. Hai mắt hơi đóng, im ắng không hề có động tĩnh gì.

Lại đẹp đến mức làm cho đôi mắt người ta đui mù.

Nàng chậm rãi đi tới, kinh ngạc nhìn gương mặt hắn vẫn hôn mê trước mặt, nhịn không được áy náy đau lòng.

Cảnh tượng mấy ngày nay cùng hắn vài lần gặp lại nhất nhất thoáng hiện ở trong đầu, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Không nghĩ tới ngươi thật sự là một người si tình như thế. Đáng tiếc. . . . . . Ta cũng không phải nàng trong cảm nhận của ngươi.”

Ngón tay nhịn không được nhẹ lướt qua lông mày của hắn, mắt của hắn, khi dừng lại trên môi hắn một lát, trái tim lại nhảy dựng lên, giống như điện giật rụt trở về.

Cũng không biết là sao lại thế này, nước mắt lại rớt xuống. Có hai giọt còn nhỏ ở trên mặt của hắn.

Nàng tay chân vụng về giúp hắn lau, miệng than thở thì thầm: “Ngươi mau tỉnh dậy đi, ngươi dù sao cũng là Chiến thần Tu La mà, sao có thể không nên thân như vậy? Chút vết thương nhỏ này làm sao có thể lấy mạng của ngươi chứ? Mau tỉnh lại đi, bằng không, bằng không ta liền đem ngươi từ nơi này đá văng ra, sẽ không thèm gặp ngươi nữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.