Hắn còn bắt một con thỏ hoang nữa, làm thịt sạch sẽ. Xếp những viên đá chung quanh làm một cái lò, đặt cái nồi lên trên, bên trong đổ vào một ít nước. Phía dưới nhóm lên một đống lửa……
Long Phù Nguyệt thấy hắn làm như nước chảy mây trôi, giống như đã quen từ lâu, không khỏi bội phục gật đầu lia lịa, thoả mãn nhìn hắn, tán thưởng: “Ta vẫn cho ngươi chỉ là một tên sâu gạo, không nghĩ tới ngươi là Vương gia mà làm những việc này so với bộ đội đặc chủng chỗ chúng ta cũng không kém đâu. Thật đúng là được mở rộng tầm mắt.”
Phượng Thiên Vũ liếc mắt nhìn nàng, khẽ thở dài một tiếng.
Nàng đương nhiên không biết một thân trù nghệ của hắn từ đâu mà có.
Hai năm trước nàng không biết tung tích, hắn sống như cái xác không hồn, nhớ nàng gần như muốn phát điên. Không có chỗ nào giải sầu, hắn trong vô thức nhớ tới nàng từng vì mình xuống bếp nấu cơm xào rau, đó là những ngày bình yên và hạnh phúc.
Hắn đối với phòng bếp bỗng nhiên thấy thú vị. Những ngày hành quân đánh giặc, hắn cũng tự mình xuống bếp……..
Hơn nữa mỗi lúc ăn cơm, đều để một bộ bát đũa ở phía đối diện, tưởng tượng thấy nàng còn đang ngồi cùng mình, nhấm nháp đồ ăn do mình làm. Thỉnh thoảng nở nụ cười , ở một bên vừa cười vừa nói. . . . . .
Nay, nàng quả nhiên đã ở bên cạnh, vẫn xinh đẹp như vậy, tính tình vẫn cổ quái, hắn chỉ cần đưa tay lên là có thể ôm nàng vào lòng. Không ai biết là trong lòng hắn hiện nay có bao nhiêu là vui sướng.
Tuy rằng nàng bây giờ vẫn đang trong giai đoạn mất trí nhớ, nhưng rốt cuộc nàng vẫn tiếp nhận hắn một lần nữa, điều này làm cho hắn thực vui mừng. Mặc dù nàng vĩnh viễn nghĩ không ra như thế nào ? Bọn họ có rất nhiều thời gian, hắn sẽ không bỏ bất cứ một ngày nào có thể ở chung với nàng……….
Lúc này thấy hai mắt nàng sáng ngời, trong suốt nhìn hắn, trong lòng hắn cảm thấy thập phần viên mãn, cười híp mắt sờ sờ đầu của nàng: “Tiều nha đầu, nàng không biết sao.Phu quân của ngươi chính là một báu vật tiềm ẩn đó, đang đợi nàng đến khai phá đây, mỗi một bước đều sẽ có kinh hỉ nha."
Ngữ khí của hắn giống như là đại hôi lang đang dụ dỗ tiểu hồng mao, cười dài.
Long Phù Nguyệt không khỏi bật cười: “Ngươi là đồ tự kỉ vô cùng.”
Phượng Thiên Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: “Nha đầu không phải là tự kỉ, mà là tự tin. Nàng sống lâu với ta sẽ biết.”
Trong lúc nói chuyện, Phượng Thiên Vũ đã nhóm lửa xong.