May mắn, đường đi không dài, lúc hỉ kiệu đến phủVân Vương, liền nghe tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, cửa kiệu mở ra, đập vào mắt nàng chính là đôi hỉ giày đỏ thẫm cùng với một đôi giày thêu. Không có cách nào, trên đầu nàng là khăn voan đỏ thắm, nàng chỉ có thể nhìn thấy mấy đôi giày mà thôi….
“Tiểu thư, xuống kiệu.” bên tai truyền đến âm thanh ôn nhu, sau đó một bàn tay trắng nõn nâng nàng hạ kiệu.
Điềm nhi? Long Phù Nguyệt trong lòng bỗng sinh ấm áp. Dù sao Điềm nhi cũng là bắng hữu tốt nhất của nàng.
Có nàng bên cạnh, tâm cũng bình tĩnh hơn một chút.
“Thất thần cái gì? Muốn để bổn vương ôm nàng sao?” Một âm thanh quen thuộc truyền tới, như là đã hết kiên nhẫn, khiến cho nàng nhịn không được thân mình mỉm cười.
Phượng Thiên Vũ? Hắn rốt cuộc cũng ra nhìn nàng rồi? Nàng còn tưởng hắn chỉ đợi nàng ở trong lễ đường làm lễ thôi chứ.
Nước mắt Long Phù Nguyệt lại muốn chảy ra, nàng cắn chặt môi, cứng rắn nén vào trong.
Một đoạn hỉ trù đưa tới tay nàng ( hỉ trù là đoạn vải dài máu đỏ có thắt một bông hoa to ở giữa thường được cô dâu chú rễ cầm khi cữ hành hôn lễ bạn nào hay xem phim cổ trang thì biết nhé ^^ ), nàng lại giống như người mù bị hắn kéo đi về phía trước.
Chung quanh im ắng, một tia âm thanh cũng không có. Nếu không phải từ dưới khăn hỉ nhìn thấy đủ loại màu sắc giày dép, Long Phù Nguyệt còn cho rằng toàn bộ hỉ đường chỉ có mình nàng.
Điềm nhi ở ngay bên cạnh cũng không dám hít thở, câm như hàn thiền.
Sao lại thế này? Những người này đến tham gia hôn lễ hay tang lễ đây? Sao lại lặng ngắt như tờ? Không có hỉ ca, cũng không có lời chúc phúc a?
Chợt nghe Điềm nhi kêu một tiếng: “Tiểu thư, cẩn thận bậc thang.”
“A?” Long Phù Nguyệt có chút thất thần, không đề phòng, nhất thời bị vướng chân, cứ như vậy ngã nắm trên mặt đất.
Nàng kêu A một tiếng sợ hãi, mắt thấy mặt sắp đập vào thảm đỏ, bên hông bỗng nhiên căng thẳng, Phượng Thiên Vũ theo bản năng ôm lấy nàng.
Nghe được hơi thở quen thuộc của hắn, Long Phù Nguyệt quả thực đã nhớ nó đến muốn khóc.
Phượng Thiên Vũ lại như bị phỏng, nhanh chóng rút tay trở về, ở bên tai nàng lạnh lùng nói: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ không muốn hôn lễ của ta khó coi thôi!”
Giống như bị dội một thùng nước lạnh, Long Phù Nguyệt lạnh thấu tâm, nàng kiên cường cười nhẹ một tiếng, cũng nói một câu: “Yên tâm, ta biết rồi, ta cũng biết ngươi không phải loại người có hảo tâm………”