Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 598: Chương 598: Đại Vũ Mao lại yêu ‘nàng ‘làm sao bây giờ




Nàng cuối cùng cảm nhận được khi mình mất trí nhớ trong hai năm, Phượng Thiên Vũ đã cảm nhận như thế nào ... Mờ mịt và tâm tình trống rỗng.

Đại Vũ Mao hẳn là phát hiện nàng cùng công chúa Long Phù Nguyệt chân chính là không giống nhau chứ?

Không biết hắn thì như thế nào? Có thể lại yêu cô công chúa chân chánh kia hay không?

Có lẽ công chúa kia tính tình tính cách càng ôn nhu, càng nhiều tình nghĩa, cũng có lực hấp dẫn.

Dù sao người ta mới là vị hôn thê chân chính của hắn.

Cô công chúa thực kia, khi vừa ra đời trên người đã mang theo hình xăm xà Đồ Đằng, khẳng định không tầm thường. Có lẽ nàng ta so với mình thích hợp với hắn hơn?

Vậy đại Vũ Mao lại yêu ‘nàng’ thì làm sao bây giờ?

Cũng hoặc là đại Vũ Mao hoàn toàn là không phát hiện thân thể kia đã thay đổi người, hắn khẳng định còn muốn cùng nàng thân thiết. . . . . .

Ôi ôi ôi, Long Phù Nguyệt không dám nghĩ tiếp nữa.

Nàng không muốn để cho đại Vũ Mao chạm vào công chúa Long Phù Nguyệt thực kia! Chỉ cần nghĩ đến nàng sẽ đố kỵ đến phát điên rồi!

Nhưng nàng lại không thể quay về! Không có bất kỳ biện pháp có thể để cho nàng quay trở về!

Trà không uống, cơm không muốn ăn.

Long Phù Nguyệt càng ngày càng gầy đi xuống.

Trong những ngày đần độn, không biết tại sao mình có thể sống, cũng không biết chính mình còn sống thì có thể làm gì.

Mỗi lần bái phỏng thần quái nhân sĩ trở về, nàng liền đem mình nhốt tại trong phòng, ngồi xuống đó là cả một ngày.

Anh trai của Long Phù Nguyệt nhịn không được trước vẻ suy sụp của nàng nữa, rốt cục vào ngày thứ năm mươi sáu phá cửa xông vào.

Đem nàng đang chuẩn bị chết, cứng rắn túm xách đến trước mặt mẹ: "Long Phù Nguyệt, em nhìn bộ dạng muốn chết không muốn sống bây giờ của em thử xem! Em có biết vì để cho em sống lại hao tổn hơn phân nửa linh lực của mẹ cùng ông nội hay không? Hiện tại thật vất vả cho em sống lại, em lại dùng dáng vẻ như chết rồi này báo đáp mẹ và ông nội ư? Em nhìn thử xem mẹ vì em đã gầy biết bao nhiêu?"

Mấy ngày nay, mẹ của Long Phù Nguyệt tựa hồ lại thêm một ít tóc bạc, người cũng hao gầy rất nhiều, trong mắt là khó nén áy náy cùng mỏi mệt.

Bà kéo con gái vào lòng, trách cứ đứa con trai đang giận dữ: "Hiên nhi, Phù Nguyệt đủ khổ sở rồi, con cũng đừng trách cứ con be."

Lại vuốt vuốt tóc con, thở dài: "Phù Nguyệt, là mẹ không đúng, là mẹ không tốt, mẹ không nên không phân tốt xấu sẽ đem con triệu hồi . . . . . . Nhưng mẹ hiện tại thật sự không còn cách nào khác, ngươi tha thứ mẹ. . . . . ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.