Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 420: Chương 420: Dừng tay! Tất cả dừng tay




Nàng đương nhiên không hy vọng đại sư huynh bị thương, nhưng ở sâu trong nội tâm, cũng không hy vọng Phượng Thiên Vũ có việc. Tâm lý này chính nàng cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng lại phân tích không ra nguyên nhân. Chỉ quy kết cho —— Mình là cô bé thiện lương, không thích xem đổ máu hy sinh. . . . . .

Hai cái bóng người trên không trung hơi dính tiếp xúc nhau, tay áo phiêu phiêu chia làm hai bên.

Long Phù Nguyệt cũng rốt cục thấy rõ hình dạng của bọn hắn. Trong lòng chấn động mạnh một cái.

Sắc mặt Cổ Nhược tựa hồ càng trắng, bụng, đầu vai, quần áo có một chút tổn hại, ẩn ẩn có vết máu lộ ra, cũng không biết là của mình, hay là của người kia.

Hắn bước chân có chút lảo đảo, hơi có chút thở dốc.

Trái lại đối diện Phượng Thiên Vũ, so với hắn cũng không khá hơn chút nào.

Vết thương trước ngực của hắn dường như càng vỡ ra, có một vết máu lớn lan rộng, nhìn thấy thật là ghê người. Một cánh tay trái dường như không được linh hoạt nữa, trên mặt hắn lộ vẻ giận điên người không đền mạng như trước mỉm cười, bảo kiếm chỉ xéo: “Tốt, tốt! Thật nhiều năm không đánh thống khoái như vậy! Chúng ta lại tiếp tục!”

Thân hình cùng kiếm, lại hướng Cổ Nhược xông đến.

Còn đánh tiếp?!

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời tối sầm!

Kìm lòng không đậu hét lớn: “Được rồi, được rồi! Đừng đánh nữa!”

“Phù Nguyệt, câm miệng!”

“Bé con, câm miệng!”

Hai nam nhân đồng thời nói một câu.

Lúc này bọn họ chuyên chú tìm kiếm từng cái sơ hở của đối phương, cũng không để ý nàng.

Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ.

Bé con? Đây là xưng hô quái dị gì thế? Nhưng chính là chỗ xưng hô quái dị này, làm cho nơi cực sâu trong nội tâm nàng hình như có một sợi tơ tinh tế đang bị khảy lên, lòng của nàng bỗng chua xót một cách kì lạ.

Hai người kia lại đấu lại với nhau, thiên hôn địa ám, cát đá tung bay.

Mỗi một lần giao phong cũng làm cho trái tim của Long Phù Nguyệt đập loạn không thôi. Hai đấm nàng nắm chặt, hai tròng mắt trợn lên, e sợ cho một trong hai người bọn họ cứ như vậy ngã xuống.

Bọn họ rốt cuộc muốn đánh tới khi nào?

Chẳng lẽ nhất định phải phân ra thắng bại? Chẳng lẽ phải có một người ngã xuống?

Nàng chẳng lẽ sẽ ở trong này đứng ngây ngốc?

Không! Không! Nàng không muốn thấy bất cứ người nào chết!

Bỗng nhiên nhảy dựng lên, hướng về giữa bọn họ không để ý sinh tử vọt tới: “Dừng tay! Tất cả dừng tay!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.