Long Phù Nguyệt nghe hắn ngay tại lúc quan trọng như thế này lại khoanh tay đứng nhìn, nhưng lại nói ra những lời nói đầy ẩn ý như thế..., không khỏi ngẩn ngơ. Thầm nghĩ mình ở hiện đại là một nữ sinh độc lập luôn tự cố gắng, nhưng xuyên qua tới đây, gặp khó khăn lại luôn dựa vào người khác….
Nàng âm thầm cắn răng một cái: “Ta không tin chính mình không giải quyết được!”
Rút thanh đoản đao duy nhất trên người ra, cùng mấy tên đạo tặc kia so chiêu.
Long Phù Nguyệt là đồ đệ của Quỷ y, võ công tuy thua hai vị sư huynh nhưng so với mấy tên đạo tặc thì thừa sức đánh bại.
Đánh một hồi, nàng bắt đầu lực bất tòng tâm, chân tay luống cuống, trận đánh đang ở thế hòa.
Nàng càng đánh càng mất tinh thần, nhưng bọn đạo tặc kia càng đánh lại càng kinh hãi. Cũng không biết tại sao, mấy người bọn hắn tựa như là trúng tà, thanh đao chém ra luôn mất chính xác, tựa như có vật gì đó âm thầm dẫn dắt, làm cho bọn họ khó có thể phát huy trình độ như bình thường.
Tiếp tục đánh một hồi, Long Phù Nguyệt dần dần chiếm thế thượng phong, tám chín tên đạo tặc kia lại như có chút luống cuống tay chân.
Một tên đạo tặc tâm tư có vẻ kín đáo, biết có gì đó cổ quái, trong lúc chiến đấu vô ý nhìn thấy bạch y nhân đứng ở nơi đó. Nhìn thấy trên tóc hắn có hào quang, đó là một viên bảo thạch, độc nhất vô nhị, lóe ra ánh sáng bảy màu. . . . . .
Mặt hắn bỗng nhiên tái nhợt. Thanh đao rơi xuống đất, hai mắt nhìn bạch y nhân kia, thần săc hoảng sợ đến cực điểm: “Ngươi….Ngươi là….”
Hắn còn chưa có nói hết câu, thì tên đồng đảng ở phía đối diện giống như phát điên, một đao bổ tới chém đứt đầu hắn. Máu cứ thế tuôn ra. (Nhok: ặc ghê quá*che mắt lại*)
Đám mã tặc này từ trước đến nay trên đao của bọn chúng luôn luôn đãm máu, hung tàn mà dữ tợn bình thường giết người như ngóe, giết một người với bọn hắn ngay cả mắt cũng không chớp một cái.
Nhưng hôm nay, tên đạo tặc giết chết đồng đảng của mình trên mặt như thấy quỷ, vừa thấy bạn chết trong tay mình liền kêu ‘a’ một tiếng, vứt đao xuống đất.