“Tiểu Nguyệt Nguyệt, rốt cuộc nàng thích là ai? Hai người chúng ta, rốt cuộc nàng chọn ai? Cảm tình của ta đối với nàng, chẳng lẽ nàng còn không rõ? Hai người chúng ta lúc này quyết đấu, không phải hắn chết chính là ta vong. . . . . .”
Trên mặt Phượng Thiên Vũ tuy cười cợt nhã , nhưng lời nói ra lại đồng dạng sắc bén cùng mạnh mẽ.
Long Phù Nguyệt lui về phía sau từng bước, mãnh liệt lắc đầu: “Không, không! Các người là sư huynh đệ mà, vì sao nhất định phải liều mạng ngươi chết ta sống? Ta muốn các ngươi đều sống tốt, không ai được phép xảy ra chuyện gì.”
“Không có khả năng ! Hai chúng ta, chỉ có thể sống một cái! Phù Nguyệt ( Tiểu Nguyệt Nguyệt ) ngươi rốt cuộc chọn ai? Chọn ai?”
Trong lúc đánh nhau hai người đồng thời mở miệng, lại đồng thời ngậm miệng, lời nói lại gần như hoàn toàn giống nhau.
“Không, không, ta không muốn chọn! Ta hi vọng các ngươi đều sống tốt, ai cũng không được phép có chuyện, các ngươi dừng tay, các ngươi dừng tay trước đi!” Long Phù Nguyệt gần như bật khóc.
“Ngươi cho là đến giờ phút này, chúng ta còn có thể ngừng tay sao?”
Khóe miệng Phượng Thiên Vũ, Cổ Nhược đều lộ ra một tia cười lạnh. Lại là đồng loạt nói.
Trong đôi mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút tàn nhẫn: “Nàng là thê tử của ta, sao có thể giao vào trong tay người này? Ta muốn giết hắn, giết hắn rồi nàng chính là của ta!”
Một chưởng chém ra, dòng khí điên cuồng chung quanh bắt đầu khởi động, chưởng phong sắc bén giống như một con rồng cực lớn, hướng về Cổ Nhược vỗ xuống!
“Phanh!” Một thanh âm vang lên, kèm theo tiếng động xương cốt vỡ vụn, Cổ Nhược vụt qua bay ra ngoài, trong miệng máu tươi phun trào.
Hình ảnh quay chậm giống như bị dừng lại, ngã sấp xuống ở trong một rừng biển hoa vàng óng ánh .
Long Phù Nguyệt kêu to một tiếng, gần như đờ người ra, liều lĩnh nhào tới, ôm Cổ Nhược kêu to: “Sư huynh, đại sư huynh!”
Mặt Cổ Nhược vàng như giấy, trên môi tràn đầy vết máu, hắn mở to hai con mắt nhìn nàng, cũng không nói một câu.
Trái tim Long Phù Nguyệt đau như cắt, cầm một bàn tay của hắn: “Đại sư huynh, huynh sao rồi?”
Cổ Nhược khép hờ ánh mắt: “Phù Nguyệt, ta sắp chết. . . . . .”
Long Phù Nguyệt khóc lớn lên, ôm hắn thật chặc: “Đại sư huynh, huynh đừng chết! Ta không muốn huynh chết. . . . . .”
Thân mình Cổ Nhược khẽ run lên, trong đôi mắt hiện lên một chút ánh sáng: “Muội không muốn ta chết? Muội thật sự không muốn ta chết?”