Tâm tình chấn động không thôi, gần như bất động tại nơi đó.
Đại Vũ Mao, thì ra vẫn không hề quên mình!
Thì ra chính mình luôn luôn hiểu lầm hắn….
Đại Vũ Mao đáng thương……!
Nàng rất muốn, rất muốn tiến lên, ôm hắn, an ủi hắn, nhưng hắn và nàng ở hai không gian khác nhau, nàng có lòng nhưng lực không đủ….
Tiếng cười chậm rãi ngừng lại, Phượng Thiên Vũ nằm ở trên lan can, thật lâu chưa từng ngẩng đầu lên.
Long Phù Nguyệt lẳng lặng đừng yên ở phía sau hắn, trái tim đau đớn không thôi, lệ rơi đầy mặt, cũng tựa như ngây dại.
Qua thật lâu sau, Phượng Thiên Vũ mới lung la lung lay đứng dậy, bước vào mái hiên ba gian kia.
Long Phù Nguyệt si ngốc ở phía sau, cũng đi vào theo.
Vừa đi vào gian phòng này, Long Phù Nguyệt liền sửng sốt. Bố cục kiến trúc nhìn rất quen mắt.
Nhìn kĩ lại, trong lòng nàng chấn động, nơi này bàn ghế từng cái một đều bố trí phỏng theo chỗ ở của nàng ở phủ Quân Chúa mà.
Thậm chí ngay cả cách bài trí lỗi thời này cũng y như cũ.
Gian ngoài là giường lớn, phòng trong là giường nhỏ, màn, giường mạn đều được điêu khắc giống hệt như ở phủ Quận chúa, ngay cả màu sắc cũng không khác bao nhiêu.
Trong lòng Long Phù Nguyệt giống như có sóng biển quay cuồng, nhìn ngó khắp nơi. Nước mắt không nhịn được, rào rào đổ xuống.
Nếu như nói, chuyện hai năm trước vẫn để lại chút canh cánh sâu trong nội tâm của nàng, thì giờ phút này toàn bộ đều tan thành mây khói, không còn lưu lại một chút nào.
Mắt thấy Phượng Thiên Vũ đã nằm xuống chiếc giường lớn ở gian ngoài, chăn cũng không đắp, cứ như vậy mà ngủ……..
Gian ngoài đương nhiên có thị vệ canh gác, nhưng quân lệnh của Phượng Thiên Vũ cực nghiêm, không có mệnh lệnh của hắn, ai cũng không dám bước vào căn phòng này.
Long Phù Nguyệt ngơ ngác đứng trước giường, run run vươn tay ra, đau lòng vuốt ve gương mặt khi ngủ của hắn.
Khẽ thở dài một cái, phải là đau khổ đến mức nào mới có thể làm cho hắn tàn tạ như thế này?
Hắn luôn luôn là một người tâm cao khí ngạo, nhưng lại vì nàng nhiều lần suýt đánh mất tính mạng.
Nàng nghĩ rằng vì nàng thương hắn yêu hắn đến tận xương tủy mới có thể hận đến chia cắt, mới có thể vì hắn phản bội mà thương tâm, mới không thể tha thứ hắn giận dỗi cùng lãnh đạm, mới không thể tha thứ ba mươi roi da kia……