Nam nhân xinh đẹp như hoa này dường như thật cổ quái, theo như lời nói đặc biệt kì lạ, cũng có chút giống Phù Nguyệt. . . . . .
Không khỏi liếc mắt nhìn Hoa Bão Nguyệt thêm một cái.
Hoa Bão Nguyệt cũng không để ý đến hắn, đẩy Long Phù Nguyệt một phen: "Nha đầu, gọi thức ăn nhanh một chút."
Long Phù Nguyệt cho tới giờ khắc này còn chưa phục hồi tinh thần lại, nghe nói để nàng gọi món ăn, nàng trôi chảy liền gọi vài món: "Gà nướng mật ong, rau khô nhồi thịt, ốc chưng cách thủy, tôm kho tàu, hoa quả tươi ngân nhĩ, ma bà đậu hủ, bách hợp tôm bà, sườn cây phật thủ, , bánh đậu, bánh nướng. . . . . ."
Những thức ăn này đều là nàng bình thường thích ăn , cho nên gần như không chút suy nghĩ đã thốt lên.
Thân mình Phượng Thiên Vũ cứng đờ!
Nhìn nàng. Thấy nàng ngồi ở chỗ kia, tay trái nâng má, tay phải nhẹ nhàng gõ nhẹ lên mặt bàn, dáng vẻ như đi vào cõi thần tiên hư vô.
Đây đúng là động tác mà Long Phù Nguyệt thường làm.
Trong lòng hắn cảm thấy thật loạn, hai chữ Phù Nguyệt suýt nữa thì thốt ra.
Hãy nhìn dung mạo của nàng, không hề có chút điểm nào giống Long Phù Nguyệt.
Cô gái này có một đôi mắt màu đồng, eo nhỏ như bó sát, sắc mặt hơi có chút tái nhợt, tựa hồ gió thổi qua có thể thổi bay mất vậy.
Mà Long Phù Nguyệt lại là một bảo bối khỏe mạnh hoàn toàn không có hình dáng ốm yếu nhu nhược như thế.
Hắn không khỏi cười khổ một cái.
Trong nhà thật ra cũng có một ít nha hoàn có một ít cử chỉ giống Long Phù Nguyệt, tuy nhiên đó không phải là người mình muốn . . . . . .
Tâm, lại ẩn ẩn đau, nửa năm rồi!
Bảo bối của hắn rời khỏi hắn đã nửa năm rồi!
Luôn ảo tưởng có một ngày nàng bỗng nhiên sẽ trở về, nhưng theo thời gian trôi qua, hi vọng cũng đang một ngày một ngày chết lịm.
Thân thể vẫn là thân thể kia, dung mạo vẫn là dung mạo kia, nhưng nàng ta cố tình không phải là Phù Nguyệt của hắn!
Cảm giác tương tư khắc sâu đến tận xương tận tủy, nhưng hắn không có một chút biện pháp nào.
Một cảm giác vô lực không biết làm thế nào, khiến hắn gần như hỏng mất.
Không phải hắn không hận nàng, sao có thể nhẫn tâm bỏ mặc hắn như thế, đành lòng quyết tuyệt đi như vậy?
Chẳng lẽ một lần sai lầm thật sự cần dùng cả cuộc đời thống khổ để đền bù lại hay sao?
Hiện tại duy nhất hắn chỉ có thể hy vọng vào đứa bé kia.
Đứa bé của hắn cùng Phù Nguyệt!
Chẳng ai ngờ rằng, triền miên đêm hôm đó trên người nàng lại có cốt nhục của mình. . . . . .