Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 357: Chương 357: Hắn rõ ràng chính là trừng phạt nàng




Nàng thừa nhận, nàng thích sạch sẽ, hắn trước kia thế nào, nàng không muốn quan tâm, nhưng hiện tại, nàng đã gả cho hắn, hắn cùng nữ tử khác qua lại, mặc dù biết trên người hắn có độc tình của mình sẽ không phát sinh quan hệ gì, nhưng nàng vẫn là cảm thấy thực ghê tởm.

Nàng muốn giãy dụa, nhưng bất đắc dĩ huyệt đạo bị điểm, động cũng không thể động.

Nước mắt không khỏi rơi xuống.

Nước mắt nóng đến nỗi thân mình Phượng Thiên Vũ run rẩy, động tác cuối cùng nhẹ nhàng chậm chạp xuống,

Từng đợt cảm giác điện giật truyền khắp toàn thân, Long Phù Nguyệt cắn chặt môi, cố gắng ngăn chặn tiếng rên rỉ sắp phát ra.

Đúng vậy a, nàng cũng muốn hắn, nhưng—— Nhưng nàng không nghĩ là ở dưới loại tình huống này!

Phượng Thiên Vũ động thân một cái, hoàn toàn tiến vào!

“Á . . . . .” Long Phù Nguyệt hít vào thở ra một hơi, dị vật cùng cảm giác hơi xé rách làm cho nàng vạn phần sợ hãi, tuy rằng đã làm qua một lần, nhưng khi đó Phượng Thiên Vũ là ôn nhu? Ôn nhu thương tiếc phảng phất như nàng là đứa trẻ con.

Nhưng là bây giờ là thô bạo. . . . . . Hắn rõ ràng đang trừng phạt nàng!

Nàng nhắm chặc hai mắt, nước mắt như rơi xuống hạt châu,

. . . . . .

Lại nửa tháng trôi qua, nửa tháng này Long Phù Nguyệt lại bị cấm chừng, ở đâu đều có ba bốn người đi theo. Mà Phượng Thiên Vũ giống như mất tích, lại không có ở viện Lãnh Hương của nàng hay hoa viên cũng không xuất hiện.

Trong Vương phủ bắt đầu có một ít tiếng bàn luận xôn xao

Sáng sớm, Long Phù Nguyệt nghe được một tiếng nói nhỏ:

“Ta nghe nói công chúa nước Ngọc Hành thường xuyên cùng Vương gia của chúng ta đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy đó”

“Chưa hết đâu, ta còn nghe nói nước Ngọc Hành muốn đem công chúa gả cho Vương gia chúng ta nữa !”

“Suỵt! Nhỏ giọng một chút, đừng làm cho vị phi được sủng ái kia nghe được.”

Long Phù Nguyệt cười khổ, đã nhiều ngày luôn nghe được một ít lời đồn đãi, nói về chuyện của đại Vũ Mao cùng công chúa, nàng mỗi khi nghe được, trong lòng tựa như bị một ngàn cái tay nhỏ bé giày xéo, đau đến nàng muốn khóc, lại khóc không được.

Nàng hít sâu rồi thở ra một hơi”Không cần ta ư, hắn cố ý chọc giận ta, hừ, ta lại càng không thể tức giận!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.