Vân Tử Yên là người hiện đại xuyên đến yêu giới , nha đầu đó đầu óc cổ quái lanh lẹ, thường thường đem cổ cháy vắt chày ra nước, làm Cung Tịch Dạ vốn vô cùng lãnh khốc cũng tức giận đến hoa tay múa chân, khiến yêu giới luôn lạnh lẽo u tĩnh cũng náo nhiệt không ít.
Nha đầu kia có thật nhiều lời cổ quái, mà Hoa Tích Nguyệt lại là rất hiếu kỳ những thứ lạ lùng, cho nên những lời nàng hay nói ra…, cũng làm cho Hoa Tích Nguyệt học được không ít. Cũng bắt chước lấy ra dùng trong cuộc sống.
“n công, hay là, tình cảm của ngươi đối với Long cô nương giống như tình huynh muội? Đối với nàng ngươi chỉ có tình huynh muội, không có tình nam nữ?” Hoa Tích Nguyệt muốn được chứng thực, dù sao bây giờ nó cũng không đối diện với gương mặt như núi băng của Cổ Nhược, không sợ hắn dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn nó.
“. . . . . .” Cổ Nhược lại không nói.
Bên này hoa Tích Nguyệt vẫn nói cực kỳ cao hứng phấn khởi : “n công, vậy ngươi thích những cô nương như thế nào? Có thích người hoạt bát thông minh không?”
“. . . . . .” Cổ Nhược tiếp tục im lặng.
Hắn không nghĩ tới con hồ ly này nhiều chuyện như vậy. Thật sự là không biết nên nói cái gì.
“n công, nếu như ngươi không có cô nương nào trong lòng, cho ta theo đuổi ngươi cũng không có gì không tốt đúng không?”
Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên nói ra câu này thật sự quá đột ngột, Cổ Nhược nửa ngày cũng không nói gì.
“Ta biến ra hình người cũng rất xinh đẹp, hơn nữa như thế nào cũng có thể biến ra được, ngươi ở cùng một chỗ với ta, tuyệt đối sẽ không buồn .” Hoa Tích Nguyệt tiếp tục quảng cáo bản thân mình.
Nữ trong Hồ tộc luôn luôn thích trực tiếp , có sao nói vậy, có hai nói hai, không cần suy nghĩ khổ sở.
Cổ Nhược tuấn mỹ giống như thần tiên, thật ra gặp phải rất nhiều cô nương tự nguyện dâng mình. Nhưng đều bị ánh mắt lạnh lẽo như băng của hắn mà rút lui, hơn nữa hắn cũng chưa bao giờ đi cùng nữ tử, chỉ có Long Phù Nguyệt, xem như ngoại lệ trong ngọai lệ.
Phỏng chừng Cổ Nhược là lần đầu gặp phải trường hợp bị một con hồ ly thổ lộ tâm tình, hơn nữa còn là một hồ ly to gan như vậy, hắn nhất thời có chút sửng sốt. Sau một lúc lâu không nói chuyện.
Hoa Tích Nguyệt không ngừng cố gắng, tiếp tục oanh tạc: “n công, một mình ngươi rất cô đơn, chúng ta ở cùng nhau ta cam đoan sẽ khiến ngươi vui vẻ, ta sẽ bắt thật nhiều gà cho ngươi ăn, còn có thể kể ngươi nghe rất nhiều chuyện xưa. . . . . .”
Cổ Nhược …
Nó lấy dỗ hắn tựa như trẻ con? Còn đòi bắt thật nhiều gà cho hắn ăn, cho rằng hắn cũng giống hồ ly tinh. . . . . .