Trong đôi mắt đen như mực có lẽ có chút ánh sáng lấp lánh.
Long Phù Nguyệt môi đã bị hắn mút đến chết lặng. Hơi hơi run rẩy, nhưng giãy không ra.
Nàng không kìm nổi lòng mình mà liếm liếm môi, lại không biết động tác này lại cho hắn mê hoặc lớn nhất .
Hắn đứng lên, đổi chỗ, đổi tư thế, lại cắn tiếp. . . . . .
Đáng chết, đáng chết, lần này thật sự biến thành thây khô rồi!
Một lần lại một lần, đau đớn cùng tê dại không ngừng giày vò lấy nàng, nhắc nhở nàng, cũng không biết là bởi vì hưng phấn hay là thống khổ, nàng bất an vặn vẹo ở dưới thân Cổ Nhược.
Thân thể Cổ Nhược chợt bắt đầu nóng lên, không hề giống như mới đầu lạnh như ngọc. Long Phù Nguyệt lại hơn thế, cả người giống như bắt lửa.
Động tác Cổ Nhược càng lúc càng nhanh, hôn ở trên cổ nàng lại không ngừng vuốt ve, cũng không dùng lực cắn xuống, chính là nhẹ nhàng khẽ liếm chậm rãi mà hút, phảng phất như là biến thành trừng phạt.
Tay hắn vuốt ve cơ thể nàng làm cả người Long Phù Nguyệt lập tức cứng ngắc.
Đại sư huynh, đại sư huynh không phải là muốn tại trên nấm mộ này muốn nàng chứ?
Trong đầu bất chợt đột nhiên hiện lên bóng dáng Phượng Thiên Vũ.
Nàng giật mình.
Không! Không thể là bây giờ!
Đại sư huynh hoàn toàn không tỉnh táo, hắn mất đi ý thức, nàng thì không!
Nàng sao có thể sẽ đem chính mình cho hắn ngay bây giờ chứ?
Không công bằng, tuyệt đối không công bằng!
Long Phù Nguyệt tìm được một lý do không thể cùng đại sư huynh thân thiết.
Nàng cố hết sức thoát ra.
Vừa vội vàng đẩy hắn, vừa kêu khóc: “Đại sư huynh, đại sư huynh đừng làm thế. Đừng!”
Nàng đối với đại sư huynh thật sự có chút mong muốn, nhưng hiện tại trong tiềm thức lại cực lực kháng cự chuyện này, dường như cùng đại sư huynh thân thiết rồi, sẽ cảm thấy có lỗi với người nào đó.
Nàng mơ mơ màng màng muốn đẩy ra, nhưng cơ thể hoàn toàn không có sức lực, không thể thoát ra.
Cổ Nhược từ cắn nhẹ biến thành thô bạo mà hôn, hút máu dính trên cổ nàng.
Long Phù Nguyệt run rẩy cắn thật chặt môi, sợ chính mình kêu ra tiếng.
Trong nội tâm nàng vừa sợ vừa loạn. Đại sư huynh đang nằm mơ sao?