Nghe được câu hỏi của hắn. Long Phù Nguyệt bật thốt lên: “Hắn là bằng hữu của ta, ta không cần biết ngươi là Tu La hay là sát thần, ta tuyệt không cho ngươi hại bằng hữu của ta!”
Thân mình Phượng Thiên Vũ lung lay nhoáng lên một cái, hắn cười buồn bã: “Bằng hữu? Nay, ta ở trong mắt của nàng ngay cả bằng hữu cũng coi như không hơn sao?”
Thân hình hắn chấn động, thanh đoản kiếm này liền bắn ra ngoài, hắn thuận tay tiếp được, máu tươi cũng lập tức chảy ra. Hắn lại giống như không biết đau đớn, trong đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng đau đớn: “Phù Nguyệt, hai năm không gặp, đây là lễ gặp mặt nàng dành cho ta sao?”
Hắn từng bước một chậm rãi tới gần, tóc đen không gió mà bay.
Long Phù Nguyệt sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, buồn cười, hắn là sát thần người người sợ hãi, không nghĩ tới chính mình cư nhiên đâm hắn bị thương. Nghe nói hắn hơi một tí là giết người, lần này hắn sẽ không đem nàng tế sống chứ?
“Ngươi. . . . . . Ta không biết ngươi, cái gì hai năm trước hay không hai năm trước chứ. . . . . .” Nàng một mặt nói lung tung, một mặt liều mạng mãnh liệt lui về phía sau.
A… a… , người này thật là khủng khiếp, ai tới cứu bọn họ? Nàng rất sợ!
Phượng Thiên Vũ đương nhiên thấy được sự kinh hoàng trong mắt nàng, chỉ cảm thấy trái tim hầu như muốn vỡ tung.
Vì sao nàng đối với hắn chỉ có kinh sợ? Ngày xưa sinh tử có nhau, như bóng với hình, nàng thật sự quên mất không còn một mảnh sao?
Tuy rằng đã sớm biết nàng đã quên mất rồi, nhưng biết là một chuyện, tự mình trải qua đó lại là một chuyện khác.
Nàng hận hắn, oán hắn, hắn đều không sợ, nhưng làm sao có thể cứ quên như vậy? Quên? Nàng không hối hận, không ngại đã yêu hắn, mà lại quên những ngày bọn họ gắn bó như hình với bóng?
Làm sao có thể đối mặt được, giữa hai người bọn họ thâm sâu không thể xa rời như thế. Cho tới bây giờ nàng xem như không xảy ra?
Trí nhớ không tồn tại, căn cứ chính xác không có, từ nay về sau, mình đối với nàng, không còn là người quan trọng nhất thế gian, nhất là bây giờ lại không khác gì người xa lạ. Hắn rốt cuộc sẽ không còn nhìn thấy nàng làm nũng với hắn, cười với hắn, nghịch ngợm vây vòng quanh hắn, lớn tiếng gọi hắn là Vũ Mao sư huynh nữa rồi.
Không tin là như vậy, không muốn cùng không cam lòng, ai có thể hiểu được?
Vong tình cổ. Vong tình cổ. Nàng có thể vong tình, đem hắn quên mất không còn gì, như thế bảo hắn làm sao mà chịu nổi? Long Phù Nguyệt, sao nàng có thể nhẫn tâm?
Xem sắc mặt nàng tái nhợt cứ rút lui mãi về phía sau. Hắn suy sụp đứng lại, bỗng vươn hai tay: “Phù Nguyệt, đừng sợ, đừng sợ ta. . . . . .”