Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 532: Chương 532: Mình bị Cổ Nhược giết…




“Phù Nguyệt, khụ khụ khụ……..” Bộ dạng hắn như là bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, ho khan không ngừng. Lần này ho cũng là ho thực, hắn nín cười thật sự là quá vất vả, mượn ho khan để che giấu ý cười , chủ ý quả thật không tồi.

“Vũ Mao sư huynh, ngươi thấy thế nào? Sẽ không……….Sẽ không chết chứ?”

Đôi mắt Phượng Thiên Vũ sáng ngời: “Nàng……….Nàng đã gọi ta là Vũ Mao sư huynh rồi, như vậy ta, ta chết cũng không hối tiếc……….”

“Vũ Mao sư huynh, ngươi đừng chết, ngươi không được chết, ngươi chết rồi ta phải làm sao bây giờ? Hu hu hu.” Long Phù Nguyệt nước mắt tràn ra, rơi trên mặt Phượng Thiên Vũ.

Phượng Thiên Vũ thần sắc ảm đạm: “Phù Nguyệt, ngươi đã quên mất ta, ta chết cũng tốt, sẽ không cùng ngươi dây dưa nữa………”

“Không, không, ta thích cùng ngươi dây dưa, chỉ cần ngươi có thể sống, ngươi muốn ta làm gì cũng được……” Long Phù Nguyệt không nhận thức được cứ nói bừa.

Hai mắt sáng Phượng Thiên Vũ lên, ho vài cái: “Nàng, nàng nói thật chứ?”

“Thật, thật, ta nói thật mà! Chỉ cần ngươi có thể sống, thì thế nào cũng được.” Long Phù Nguyệt rất sợ mất hắn, nên vội vàng khẳng định.

Đôi mắt Phượng Thiên Vũ mong ngóng nhìn nàng: “Vậy………Gả cho ta được không?”

“Được!” Long Phù Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: “Chỉ cần ngươi tốt lên, ta lập tức sẽ gả cho ngươi!”

Phượng Thiên Vũ mừng rỡ, nhảy dựng lên, lắc cái đầu, đem Long Phù Nguyệt kéo vào trong lòng, cười híp mắt nói: “Phù Nguyệt, ta đã tốt rồi, gả cho ta đi!”

(nhok: anh ngốc nhỉ đáng lẽ phải giả vờ từ từ hồi phục cho thật giống chứ,để lộ thế này chắc chắc là ko xong với chị đâu,nhưng yên tâm đi em đã chuẩn bị bông băng, thuốc đỏ rùi ^^)

Long Phù Nguyệt kinh hãi đứng ở nơi đó, miệng há to, không nói được một chữ nào.

Phượng Thiên Vũ nhẹ nhàng hôn lên môi nàng: “Tiểu nha đầu, vừa rồi nàng đã hứa với ta, không cho phép đổi ý.”

Long Phù Nguyệt đầu ong ong, nhất thời rối loạn không rõ chuyện gì đang xảy ra.

Nàng lui về phía sau từng bước một, nhìn kĩ sắc mặt Phượng Thiên Vũ, mặt hắn tuy rằng tái nhợt, nhưng không phải là không rực sáng: “Ngươi……..Ngươi không phải là bị đại sư huynh dùng cây sáo đâm chết rồi sao? Làm sao có thể………….Làm sao có thể một chút bị thương cũng không có?”

Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ tối sấm, thì ra ở bên trong ảo mộng của nàng, mình là bị Cổ Nhược giết………

Hắn thở dài một hơi, vuốt vuốt mái tóc Long Phù Nguyệt: “Phù Nguyệt, điều nàng vừa nhìn thấy chỉ là giấc mộng mà thôi. Không phải là sự thật.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.