Long Phù Nguyệt dưới nụ hôn sâu của hắn , cũng suýt nữa mất hết hồn phách, trong cơ thể giống như cũng có sự tăng vọt bắt đầu bắt đầu khởi động, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng, suýt nữa rên rỉ ra tiếng.
"Tiểu Nguyệt Nguyệt, gả cho ta đi, ta sẽ đối với nàng thật tốt. . . . . ." Phượng Thiên Vũ ôm chặt nàng, dường như thở dài nói một câu như vậy, lại hôn lên môi của nàng.
"Gả cho hắn? A, không!" Long Phù Nguyệt bỗng nhiên ở trong mê say tình triều tỉnh táo lại!
Nam nhân phong lưu như thế này không phải nàng có thể muốn. Nàng không muốn vì nhiệt tình nhất thời mà hại hắn!
Long Phù Nguyệt bỗng nhiên khẽ cắn xuống phía dưới! Một mùi máu tanh tràn ngập trong miệngnàng .
Phượng Thiên Vũ không nghĩ đến nàng sẽ ở lúc này cắn hắn, nhất thời không có phòng bị, đầu lưỡi bị nàng cắn nát, hắn thét lớn một tiếng, như tia chớp ngẩng đầu, đau nhức làm cho hắn khoảnh khắc thanh tỉnh. Cúi đầu nhìn Long Phù Nguyệt, Long Phù Nguyệt hai gò má ửng hồng, hai mắt to lại mở to tròn, nước mắt giống những chuổi hạt châu lăn xuống: "Phượng Thiên Vũ, ngươi thả ta, bằng không ngươi ngươi sẽ phải hối hận, nhất định sẽ hối hận!"
"Hối hận?" Phượng Thiên Vũ không rõ hắn có cái gì phải hối hận , nàng hiện tại đã không phải là đứa bé, hơn nữa mình cũng rất thích nàng, quyết định muốn dây dưa nàng một đời, vậy hắn còn có cái gì phải hối hận?
Nhưng nước mắt nàng lại giống như những hạt mưa bỏng đau hắn, không tự chủ được , hắn buông nàng ra.
Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên, sửa sang lại quần áo hỗn độn trên người, nàng một lòng phốc phốc trực nhảy, không dám nhìn đôi mắt đỏ sậm bị tình dục thiêu đốt của Phượng Thiên Vũ. Nàng liền lùi lại vào bước, thối lui đến một khoảng cách tương đối an toàn , thế này mới hít một hơi dài, lạnh lùng thốt: "Phượng Thiên Vũ, ta không phải oanh oanh yến yến trong gì phủ của ngươi, ngươi nếu chỉ là muốn tiết dục, thỉnh đi tìm người khác.