Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 581: Chương 581: Nàng là vị công chúa thực kia




Mà người cứu mình tỉnh, lại chính là kẻ thù lớn nhất đời nàng____Phượng Thiên Vũ!

Phượng Thiên Vũ thấy nàng không giãy dụa nữa, trong lòng vui vẻ, hơi hơi buông nàng ra một chút, đang muốn dỗ nàng vui một chút.

Chợt trước ngực cảm thấy lạnh, đau đớn tràn ra toàn thân!

Hắn lảo đảo lùi xuống, buông lỏng nàng ra, không thể tin nhìn chiếc Nga Mi kiếm cắm ở ngực, thanh kiếm Nga Mi kia đâm chỉ còn thấy chuôi, hiển nhiên chiêu này của Long Phù Nguyệt, đã dùng hết toàn lực!

Nàng muốn giết hắn!

Phượng Thiên Vũ tâm đau như cắt, nháy mắt sắc mặt đã tái nhợt: “Nàng……..Phù Nguyệt, nàng………..Nàng hận ta đến như thế sao?”

Bước chân của hắn có chút lảo đảo, lại từng bước một đi tới.

Thân thể đau làm sao có thể so với tâm bị đau.

Phù Nguyệt, Phù Nguyệt của hắn, thế nhưng lại hận hắn tới mức này! Nàng muốn giết hắn!

Long Phù Nguyệt vừa đánh ra một chiêu này, trong lòng cũng là nhấp nhổm không yên. Nàng liền lùi lại vài bước, kêu lên: “Phượng Thiên Vũ, ngươi tiêu diệt quốc gia của ta, ba mươi hai ca ca của ta toàn bộ bị ngươi bắn chết! Ta cũng bị đuổi vào trong hồ, bị tai họa ngập đầu! Ngươi nói ta có hận ngươi hay không!”

Bước chân Phượng Thiên Vũ chợt ngừng, đôi mắt giống như nước biển bỗng nhiên trợn to: “Ngươi…………Ngươi nói cái gì?!”

Long Phù Nguyệt đâm hắn một kiếm này, tuy rắng không tới vị trí quan trọng, nhưng lại khiến cho hắn đau lòng muốn chết, lúc này đôi mắt lại trở nên sáng ngời, giống như ma quỷ!

Long Phù Nguyệt chợt cảm thấy hoa mắt, cổ tay đã bị hắn bắt lấy, như một đạo vòng sắt, khiến nàng cảm thấy đau: “Ngươi…….Ngươi không phải là Phù Nguyệt của ta! Nói, ngươi là ai?! Làm sao ngươi có thể chạy đến thân thể của nàng, Phù Nguyệt đâu rồi, Phù Nguyệt của ta đâu?!”

Trong lòng hắn bỗng nhiên dâng đến một cỗ dự cảm không tốt, điên cuồng sợ hãi giống như bị thuỷ triều đánh úp, nháy mắt đã ngập đầu hắn!

Bắt lấy cổ tay Long Phù Nguyệt, gần như muốn bóp nát xương cốt nàng.

Long Phù Nguyệt đau đến sắc mặt trắng bệch, hét ầm lên: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Cái gì Phù Nguyệt của ngươi? Ta chính là ta, bị ngươi hại chết đuối ở Thiên Cơ quốc, Thánh nữ công chúa………”

Thật sự là nàng! Nàng là vị công chúa thực kia!

Vậy Phù Nguyệt của hắn đâu? Phù Nguyệt thiện lương của hắn đâu?

Nha đầu tinh quái kia đâu?

Chẳng lẽ lại chạy trốn một lần nữa?

Dùng loại phương thức cực đoan này?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.