Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 551: Chương 551: Nếu không ta sẽ không có lý do để giết ả




Hắn trầm ngâm một chút, khẽ thở ra một hơi, đem tay nhỏ bé của Long Phù Nguyệt đặt vào giữa lòng bàn tay của mình: “Phù Nguyệt, chuyện xưa của chúng ta là một chuyện rất dài, sự tình trước kia, nàng phải tự mình nhớ rõ. Bằng không ta nói với nàng, nàng cũng chỉ như nghe kể chuyện xưa của người khác. Đối với nàng không công bằng……”

Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ có chút chán nản: “Nếu cả đời ta cũng không thể nhớ lại thì phải làm sao bây giờ?”

Phượng Thiên Vũ cúi đầu, hôn môi nàng một cái: “Nàng cả đời không thể nhớ lại cũng không vội, nàng chỉ cần biết rằng từ đầu tới cuối người ta yêu chỉ có mình nàng là đủ.”

Choáng váng, cái này cũng tính là đáp án sao?

Mặt Long Phù Nguyệt toàn hắc tuyến, rất không phục, trừng mắt liếc hắn một cái: “Ngươi thần thần bí bí như vậy, không phải đã làm chuyện gì thực có lỗi với ta chứ? Ngươi có nữ nhân khác? Cho nên mới làm ta tức giận đến mất trí nhớ?”

Phượng Thiên Vũ lại hôn môi nàng một cái: “Trời đất chứng giám, ta từ lúc quen biết nàng về sau, vốn không hề có nữ nhân thứ hai…..Ban đầu không có, hiện tại không có, tương lai cũng không có.”

“Vậy…….Ta làm sao mất trí nhớ? Chẳng lẽ là……..”

Nàng đột nhiên nhớ tới khi xem phim ở hiện đại, khi nam chủ nữ chủ (NN: ý là các nam chính nữ chính ấy) mất trí nhớ đều là bị tai nạn đụng phải đầu.

“Chẳng lẽ lúc ta ở bên ngoài không cẩn thận đụng trúng đầu nên mới mất trí nhớ?”

Càng nói khả năng này càng lớn. Liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ một cái, trong mắt có một tia áy náy: “Thực xin lỗi, ta thật sự quên ngươi, bất qua, trong tiềm thức ta vẫn không quên ngươi, bằng không…..Bằng không ta cũng sẽ không yêu ngươi thêm một lần nữa…..”

Nói tới đây, nàng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đôi mắt mở to trừng hắn: “Nếu ngươi đã yêu ta như vây làm sao có thể cưới Anh Lạc công chúa? Còn giết nàng? Ngươi có biết hay không, năm đó ta ở trong tửu lâu nghe được người ta nói chuyện về ngươi, trong lòng ta thực xem ngươi độc ác. Đã không thích sao còn cưới người ta làm vợ?”

Trên mặt Phượng Thiên Vũ xẹt qua một chút cười khổ, nhìn nàng một cái, nhất thời không biết giải thích với nàng thế nào.

Hắn trầm ngâm một chút, thở dài, ôm chặt thân thể của nàng, cằm chôn trên vai nàng thản nhiên nói: “Cũng là bởi vì quá yêu nàng, cho nên mới phải cưới ả ta, nếu không ta không tìm thấy lý do để giết ả…..”

Nhưng….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.