Vân Vương Phủ này quy mô thật lớn, có bảy tám sân thật to, hơn nữa phòng ốc bên trong cũng rất nhiều.
Không phải quen thuộc cách bày trí của Vương Phủ rất dễ dàng lạc đường.
Nhưng Long Phù Nguyệt tốt xấu cũng đã ở trong vương phủ thời gian rất lâu, đối với cách bày trí nơi này rất quen thuộc.
Mặc dù là chậm rãi nhắm hai mắt đi, nàng cũng sẽ không lạc đường.
Một đường nhẹ nhàng thoải mái, đi về hướng Nhã Hà nhà thuỷ tạ.
Mắt thấy thân ảnh mềm mại của nàng dần dần biến mất, Điềm nhi giật mình mở to hai mắt.
Vị cô nương này không phải lần đầu tiên tới Vân Vương Phủ sao? Tại sao nàng lại đối với con đường trong Vương Phủ quen thuộc như thế?
"Điềm nhi, làm tốt lắm." Một thanh âm đột nhiên từ phía sau truyền ra.
Điềm nhi hoảng sợ, nhìn lại, cuống quít quỳ xuống: "Tham kiến Vương gia. Nô tỳ đã làm theo phân phó của ngài để cho Hoa cô nương tự mình đến thuỷ tạ Nhã Hà rồi, nhưng. . . . . . Nhưng Hoa tỷ tỷ lần đầu tiên đến đây, tự tỷ ấy có thể tìm đến sao?"
Điềm nhi tuy rằng cùng Long Phù Nguyệt gần gũi chung sống không đến nửa ngày thời gian, nhưng vị Hoa tỷ tỷ này không một chút hách dịch cao kì, cùng nàng vừa gặp đã thân, trong lòng nàng thật sự là thích cực kỳ vị Hoa tỷ tỷ này.
Vốn dĩ lo lắng để cho Hoa tỷ tỷ một mình đi dự tiệc, nhưng Vương gia phân phó lại không thể không nghe.
Phượng Thiên Vũ khoát tay áo, ý bảo nàng . Khẽ mỉm cười nói: "Yên tâm, không sao đâu, nàng sẽ không lạc đường . Xem ra hai người ở chung rất tốt, nàng nói gì với ngươi đó? Ngươi phải nói lại bộ cho ta biết. Không được quên bất cứ chuyện gì."
Điềm nhi sững sờ một chút, cảm giác mình nếu như nói sẽ có cảm giác e ngại bán chủ cầu vinh.
Nhưng nghĩ lại tất cả đối thoại của hai người, tựa hồ cũng không có bí mật gì đáng nói. Nói sau bộ dạng của Vương gia cũng không giống là có ác ý, có lẽ không sao.
Điềm nhi trí nhớ rất tốt, đem đối thoại giữa hai người nhất nhất nói cho Phượng Thiên Vũ nghe.
Phượng Thiên Vũ lẳng lặng nghe, ánh mắt thâm trầm giống như biển rộng, khi thì có một sóng ngầm chợt lóe, làm như đã chiếm được xác minh gì vậy. Lại không nói được một lời.
Chờ Điềm nhi nói xong một hơi, hắn đột nhiên hỏi: "Kẹo sữa thỏ trắng gì đó là như thế nào ?"
Điềm nhi sững sờ một chút, không nghĩ tới Vương gia sẽ đối với một loại kẹo cảm thấy hứng thú.
Long Phù Nguyệt đưa cho nàng vài viên kẹo sữa, nàng đã ăn một viên, những thứ khác đều cất vào trong tay áo.