Hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phượng Thiên Diệp, cả giận nói: “Lục nhi, ngươi không nghĩ rằng sẽ có một ngày như thế này ư?! Ngươi đại nghịch bất đạo, đầu tiên là dùng thuốc độc hại chết thái tử, sau lại giam lỏng trẫm, hiện tại lại muốn giả truyền thánh chỉ hại chết đệ đệ của ngươi, nghịch tử như ngươi vậy còn không bằng cầm thú, còn mặt mũi nào để sống trên đời? Còn không mau xuống đây nhận lấy cái chết!”
Phượng Thiên Diệp vừa thấy lão hoàng đế đi tới , liền biết toàn bộ âm mưu của mình đã bị bại lộ, đã không còn đường lui. Lúc này đã thông suốt liền đi ra ngoài. Kêu lên: “Là ông ép tôi! Thái tử đã chết, dựa theo trình tự vốn nên lập tôi làm thái tử, nhưng ông thì sao, ông lại muốn lão Cửu làm thái tử! Tôi có gì kém lão Cửu chứ? Là ông bất công, ông rất bất công! Hừ, bây giờ giữ ông lại thì có ích gì ? Ông hãy chết cùng lão Cửu đi! Bắn tên! Mau bắn tên!”
Binh lính trên tường thành trở nên ồn ào, người ở phía dưới dù sao cũng là hoàng đế, ai dám bắn tên vào hoàng đế chứ?
Phượng Thiên Diệp vừa thấy binh lính do dự, liền giận dữ, lấy binh phù ra giơ cao lên: “Có Binh phù ở đây, kẻ nào không nghe, lập tức chém không tha! Bắn tên! Mau bắn tên!”
Hai vị tướng đằng sau hắn đáp ứng một tiếng: “Dạ!” Vung mạnh tay lên.
Long Phù Nguyệt hoảng sợ, nghĩ rằng lần này Đại Vũ Mao tiêu rồi. Những mũi tên đó từ trên cao bắn xuống, những người trong thành này làm sao có đường sống.
Chợt nghe trên thành nổi một trận xôn xao, bỗng có tiếng kêu to lên: “Ngươi……Các ngươi đang làm cái gì?”
Long Phù Nguyệt hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn lên. Đã thấy hai vị tướng kia đem Lục vương gia vừa mới bắt được, trói lại.
Mà những binh lính Thiên Khu quốc đang cầm nỏ, đang ngây người thì cũng bị binh lính phía sau khống chế.
Phượng Thiên Diệp không nghĩ tới đám người này khi lâm trận lại làm phản, không khỏi kêu to một tiếng: “Phản rồi! Các ngươi thật sự làm phản rồi, quân lệnh như núi, các ngươi lại dám không tuân theo Binh phù…….”
Hắn vẫn còn chưa nói xong, thì Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên cười ha hả: “Lục ca, ngươi xem đây là cái gì?”
Từ trong tay áo lấy ra một vật, toả ánh sáng rực rỡ, bên trong một cái túi gấm. Cái của Phượng Thiên Vũ với cái của lục vương gia giống nhau như đúc.
Phượng Thiên Diệp ngẩn ngơ, hắn lúc này đã bị bắt đưa xuống phía dưới, trừng mắt nhìn Binh phù trong tay Phượng Thiên Vũ: “Đây……Đây là?”