Nàng vận dụng khinh công thượng thừa chạy về nơi đã từng là phủ quận chúa, vội vàng thu thập một chút đồ đạc, chuẩn bị thành một bọc nhỏ, cuối cùng nhìn thoáng qua hậu viên thanh nhã, sâu kín thở dài một hơi.
Nàng nghe Phượng Thiên Vũ nói, hai ngày này tiểu hồ ly ở trong Vương phủ chờ đợi nàng trở về. Chỉ tiếc, nó sẽ không chờ được. Trước khi đi không thể gặp mặt tiểu hồ ly một lần, không thể không nói là không có tiếc nuối, nhưng cũng giảm bớt phiền toái. Tiểu hồ ly nếu biết nàng muốn đi, nhất định sẽ ngăn trở . . . . . .
Nàng đứng ở trước đại môn, nhìn thoáng qua tiểu viện lần cuối cùng, xoay người lại, đang muốn vận dụng khinh công chạy thật nhanh. Chợt nghe một thanh âm dày đặc thản nhiên nói: "Nàng dự tính đi nơi nào?"
Thanh âm này trầm thấp mà từ tính, có một loại mê hoặc hương vị, Long Phù Nguyệt nghe vào trong tai quen thuộc vô cùng.
Phượng Thiên Vũ!
Thân thể của nàng nháy mắt cứng ngắc,bọc nhỏ trong khuỷu tay “ bịch” một tiếng rơi trên mặt đất. Nàng chậm rãi quay đầu lại.
Phượng Thiên Vũ đứng ở cách đó không xa, một thân áo trắng ở trong gió đêm bay lên, đôi con ngươi trong trẻo dưới ánh trăng như hai cái hồ sâu, bên trong tựa như có ba đào mãnh liệt, hắn rõ ràng đang cười, lại khiến Long Phù Nguyệt lại cảm thấy quanh thân từng đợt rét run.
Không xong! Hắn không phải uống rượu được mang về Vương Phủ sao? Làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?
Long Phù Nguyệt miễn cưỡng cười nhẹ một tiếng, cười so với khóc càng khó xem: "Ha ha, ngươi đã tỉnh? Tỉnh thật là nhanh. . . . . ."
Phượng Thiên Vũ từng bước một đi lên thềm trước, trên mặt vân đạm phong khinh cười đến khuynh quốc khuynh thành , ngón tay thon dài trắng nõn nâng người nàng: ", Ngoan, nói cho ta biết, nàng muốn đi nơi nào?"
"Ta. . . . . ." Long Phù Nguyệt muốn lui về phía sau, con mắt nàng cấp tốc chuyển vòng vo : "Ta. . . . . . Ha ha, quận chúa ta đây không phải là bị hoàng thượng phế bỏ sao? Như vậy phủ quận chúa này cũng không phải của ta. Ta, ta nghĩ. . . . . . muốn đổi chổ ở."
Long Phù Nguyệt thập phần bội phục mình, đối mặt khí thế cường đại như thế còn có thể nói ra lời đâu vào đấy như vậy.
Phượng Thiên Vũ mâu quang chợt lóe, thản nhiên nói: "Đổi nơi ở? Vậy cũng tốt, theo ta quay về phủ Vân Vương."
Long Phù Nguyệt hoảng sợ, thầm nghĩ: " Phủ Vân Vương nhiều thị vệ như vậy , nếu ta đi vào muốn trở ra có thể khó khăn!" Nàng vội lắc lắc đầu: "Không, không cần! Ba ngày sau ta mới gả cho ngươi, hiện tại vào ở không tốt. . . . . ."