Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 560: Chương 560: Ngươi mắng nàng một tiếng nữa thử xem




Phượng Thiên Vũ thấy sắc mặt nàng bỗng nhiên trắng bệch, lắp bắp kinh hãi. Đem nàng ôm vào ngực mình: “Phù Nguyệt, nàng làm sao vậy?”

Long Phù Nguyệt chấn động, từ từ tỉnh hồn lại.

Ảo ảnh trước mắt biến mất không còn gì nữa, nàng lắc lắc đầu, tìm khắp trong trí nhớ nhưng cũng không nhớ được mình khi nào thì bị người khác đánh như vậy.

Ừm, chắc là ma chướng.

ma chướng (cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra)

-----------------

Nàng ngẩng đầu nhìn nữ tử đang bị đánh kia, chợt cảm thấy máu nóng dâng trào. Không chút suy nghĩ, một bước liền nhảy vào viện.

Nàng rốt cuộc có chút khinh công, hán tử kia chỉ cảm thấy hoa mắt, roi trong tay liền bị người khác cướp mất !

Hán tử kia lắp bắp kinh hãi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trước mặt là một nữ tử áo tím.

Cũng không biết vì sao, bộ mặt không thấy rõ lắm, tựa hồ cực kì xinh đẹp.(Cổ Nhược vì không muốn để người khác chú ý, nên đối với bọn họ sử dụng huyễn nhan thuật, người ngoài cũng không thể thấy rõ khuôn mặt chân thật của nàng được, chỉ có giữa bọn họ với nhau mới có thể thấy được).

Cô gái kia tức giận trừng mắt nhìn hắn, mở miệng liền mắng: “Tên khốn kiếp vô liêm sỉ này, tại sao ngươi phải ra tay độc ác đánh nàng như vậy ?!”

Hán tử kia sững sờ một chút.

Trong thành này hắn được coi là bá chủ một phương, gần như không ai dám trêu chọc.

Lại không nghĩ rằng đoá hoa trước mặt chỉ là một nữ tử bình thường, cũng muốn làm con hổ cái xù lông, động thủ trên đầu thái tuế. Nhàn rỗi nên muốn quản cả việc của hắn !

Trong cơn tức giận, hai con mắt trợn tròn, chỉ tay vào nàng « Tiểu tiện nhân từ nơi nào đến, dám quản cả việc của Đại gia »

Hắn một chưởng này vừa mới đánh ra, thân ảnh trước mắt chợt loé, cánh tay đột nhiên tê rần. Chỉ nghe rắc một tiếng, cổ tay của hắn đã bị người ta bẻ xuống. Đau đến mức kêu lên như heo bị giết.

Chỉ nghe thấy một âm thanh lạnh lùng nói: “ Ngươi mắng nàng một tiếng nữa thử xem?!”

Người nọ đau đến đổ mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn lên, thấy trước mặt là một nam tử áo trắng, bộ dạng tựa hồ cực kì tuấn tú. Hắn cứ lạnh lùng đứng ở nơi đó, có một loại uy nghiêm toả ra xung quanh, làm cho người ta không dám coi khinh.

Hán tử kia nhất thời mềm nhũn ra: “ Ta giáo huấn tiện nhân nhà ta, đâu có liên quan gì tới các ngươi. Sao các ngươi lại tới cản trở? Các ngươi…..”

Hắn còn muốn nói tiếp, Phượng Thiên Vũ thản nhiên quét mắt liếc hắn một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.