Vừa mới bước ra hai bước, ống tay áo lại bị hắn vươn tay túm lấy.
Nàng đang muốn giãy, hắn lại xoay ngược lại một cái, đem hai tay của nàng khóa lại, thân mình dán sát vào nàng, đem nàng ép chặt vào gốc cổ thụ.
Tư thế này mờ ám đến mức không thể nói nên lời, nếu như để cho người nào đó đi ngang qua nhìn thấy, quả thực chính là một màn xuân cung đồ sống động.
Khuôn mặt Long Phù Nguyệt gần như đỏ đến mang tai, ngẩng đầu tức giận liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ.
Phượng Thiên Vũ nhếch môi, trong đôi mắt xanh lạnh lẽo hình như có trăm ngàn loại cảm xúc xẹt qua, hắn đè nén dục vọng muốn hôn nàng, ngón tay lướt qua lồng ngực của nàng, dừng lại ở trước ngực của nàng: “Phù Nguyệt, nơi này của nàng còn có chút vị trí nào dành cho ta? Nàng thật sự đã quên ta một chút cũng không còn sao?”
“Ta, ta nói rồi, ta đã không phải là nàng, thân thể này đã thay đổi chủ nhân. . . . . .” Long Phù Nguyệt vô lực giải thích.
Ai, nàng phải nói mấy lần hắn mới sẽ tin tưởng? Nàng đã không phải là ‘nàng’?
Ai, không nghĩ tới vị Phượng Vương gia này không hề vô tình giống như lời đồn đãi kia, lại là một người vô cùng đa tình.
Nhưng nàng đã không phải là nàng kia, nên không thể thừa nhận tình yêu của hắn. Aiii, nhìn hắn thông minh như vậy, lại không nghĩ rằng tâm nhãn của hắn lại không thể phân biệt được như vậy. . . . . .
Trong lòng nàng có một tia bất đắc dĩ, lại có một loại cảm xúc không hiểu ở trong lòng nảy sinh.
Phượng Thiên Vũ lại cũng không buông tay, cúi người nhìn nàng, sắc mặt của hắn có một chút tái nhợt, ánh mắt cũng là khó lường , hắn trầm ngâm, bỗng nhiên chậm rãi nói: “Phù Nguyệt, nàng vừa rồi có nghĩ tới không, thân thể này của nàng kỳ thật cũng không thay đổi người, chỉ là —— Chỉ là mất đi một đoạn trí nhớ?”
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, mở to hai mắt: “Làm sao có thể? Trí nhớ lúc ta chưa xuyên không đến đây, đều nhớ rất rõ, không cảm thấy đã quên cái gì. . . . . .”
Không cảm thấy được sao?
Đáy mắt Phượng Thiên Vũ toát ra một chút chua xót: “Vậy tại sao nàng biết đại sư huynh ? Lại tại sao biết tiểu hồ ly ? Nàng còn nhớ không?”
Trong lòng Long Phù Nguyệt nhảy dựng, lo nghĩ, nhân tiện nói: “Ta vừa tỉnh lại đây đã thấy ở trong xe của đại sư huynh . . . . . .”
Liền đem chuyện mình mới tỉnh lại đơn giản nói một chút.
Chưa xong, lại nói: “Ta, ta biết, các ngươi đều đem ta trở thành nàng, đại sư huynh đương nhiên cũng thế, ta, ta sợ hắn không tiếp nhận được, cho nên vẫn không dám nói cho hắn biết.”