Bàn tay tiếp xúc trán hắn, đột nhiên lại bị người cầm lấy.
“Nhóc con, đây là ngươi tự tìm!”
Hắn mê man thấp giọng lẩm bẩm, Long Phù Nguyệt cảnh vật trước mắt mạnh mẽ đảo ngược một cái, sao sáng đầy trời, ánh trăng mông lung, cái gáy nặng nề đánh lên núi đá, làm nàng một trận mê muội.
Không đợi nàng kịp phản ứng, môi của hắn liền đè ép xuống dưới, hôn lên môi nàng.
Long Phù Nguyệt hoảng sợ, mở miệng muốn kêu, lại bị cái lưỡi linh hoạt của hắn chui vào quấn lấy đầu lưỡi đinh hương của nàng mà chơi đùa, điên cuồng mút đi tất cả ngọt ngào của nàng, đoạt lấy hô hấp của nàng, linh hồn của nàng………
Không nghĩ tới nàng lại ngọt ngào như thế, làm cho hắn không thể kiềm chế.
Hắn giữ chặt eo nàng, khát cầu cắn cắn, ngọt ngào làm cho hắn luyến tiếc không muốn buông ra.
Long Phù Nguyệt giằng co, nàng giãy dụa lại càng kích thích nam tính trong người hắn, thú tính làm hắn điên cuồng khao khát.
Long Phù Nguyệt không hiểu tại sao lại xảy ra hoàn cảnh này, muốn đem hắn đẩy ra, hai tay lại bị hắn gắt gao giam cầm trên đỉnh đầu, hoàn toàn không nhúc nhích được. Mà đồng thời, trong người nàng cũng có một luồng khí nóng chậm rãi bắt đầu tăng vọt………
Đôi mắt Phượng Thiên Vũ đầy tà mị lại bị bao lấy mấy phần tình dục đỏ sậm, đôi mắt sâu thẳm cháy nóng tình triều. Thoạt nhìn tà mị lại đầy dụ hoặc.
Bỗng nhiên hắn cúi đầu, một ngụm cắn lấy xương quai xanh của nàng.
Đau đớn cùng khoái cảm điên cuồng như nước vọt ra khắp người nàng.
Long Phù Nguyệt cũng hít vào một lượng lớn mỵ hương, ham muốn xa lạ đã sớm phát động.
Sắc mặt Long Phù Nguyệt đỏ ửng, hô hấp dồn dập, ngực không ngừng phập phồng, mà nàng lại trì độn, không biết là xảy ra chuyện gì,
Nàng bị hắn trêu chọc thần trí đã muốn thỏa hiệp, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, hét lớn: “Đừng, đừng! Phượng Thiên Vũ, ngươi, ngươi ngươi sẽ phải hối hận, ngươi thật sự sẽ phải hối hận……………”