Mày Phượng Thiên Vũ nhíu lại, không biểu hiện gì nhìn người dẫn đường, thanh âm của người dẫn đường đã có chút run lên: "Phải . . . . . Là lỗi của thuộc hạ, chúng ta, chúng ta tiếp tục đi, nhất định có thể trở về . . . . . ."
." Hắn nói lời này rõ ràng lo lắng không yên. Nếu không có bản tính cứng rắn của người sống trong sa mạc, chỉ sợ hắn đã phát khóc.
Đoàn người lại xoay người, đi về phía sau. Người dẫn đường lúc này cũng không cầu có thể quay về doanh địa trước, chỉ cầu có thể tránh được chổ quái quỷ này là được.
Long Phù Nguyệt thấy cảnh sắc chung quanh gần như không thay đổi, trong lòng dâng lên một loại cảm giác không yên cực kỳ mãnh liệt. Nàng nhìn chung quanh một chút, thấy cách đó không xa có một gốc cây cây khô, trong nội tâm nàng vừa động, liền tự mình tháo mảnh vải trên người buột chặt lên đó.
Lúc này sương mù càng lúc càng dày, Long Phù Nguyệt đang lần dò từng bước một đi theo đoàn người. Chợt thấy tiếng gió bên trái hơi động một chút, tiếp theo một bàn tay đã bị người nắm lấy, nàng hoảng sợ, nghiêng đầu nhìn, đã thấy Phượng Thiên Vũ không biết khi nào thì đến bên người của nàng: "Phù Nguyệt, theo sát ta."
Mang theo nàng bước nhanh hơn một chút, đã bước đến dẫn đầu đội ngũ.
Cũng không biết vì sao, có Phượng Thiên Vũ ở bên cạnh, tay hắn vẫn nắm tay của nàng, điều này làm cho trong lòng Long Phù Nguyệt yên ổn rất nhiều.
Người dẫn đường gần như đi vài bước liền liếc mắt nhìn la bàn, đối chiếu một chút phương hướng. Cho nên đi cũng không nhanh.
Lại đi được khoảng một canh giờ, ánh sáng trước mắt lóe lên quang đãng, tòa quỷ thành giống như đột nhiên xuất hiện ở trong sương mù dày đặc, lại chắn ngang trước mặt bọn hắn!
"Ba !" La bàn trong tay người dẫn đường rơi trên mặt đất. Người của hắn cũng té ngã. Thân thể to lớn cứng rắn giờ này đã trở nên xanh mét, run giọng nói: "Thành. . . . . . Thành này có thể di chuyển! Nó. . . . . . Nó xoay chung quanh chúng ta!"
"Không, không phải Thành biết di chuyển! Mà là chúng ta nãy giờ vẫn đi vòng quanh nó!" Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên trầm giọng nói một câu, hắn phi thân lên, ở trên một gốc cây khô cách đó không xa cởi xuống một mảnh vải.
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, mảnh vải này đúng là của nàng vừa rồi buộc vào thân cây kia. Nàng không nghĩ tới Phượng Thiên Vũ thế nhưng chú ý tới động tác nhỏ của nàng.
Quỷ đánh tường! Ban ngày ban mặt , bọn họ nhiều người như vậy thế nhưng đụng phải quỷ đánh tường!
Người dẫn đường không phải cầm la bàn sao? Tại sao còn có thể đi vòng qunh một chỗ? Chẳng lẽ la bàn kia cũng đã có vấn đề?