Long Phù Nguyệt ở cách nàng không xa, đang nhìn nàng không nháy mắt. Không hề xem nhẹ bất kỳ một động tác biểu tình nào của nàng.
Thấy động tác của nàng giống như điệp viên ngầm, không khỏi ngây người.
Vị Vương Phi Long Phù Nguyệt này rốt cuộc muốn làm gì? Sao lại giống như đặc vụ vậy?
Long Phù Nguyệt ngừng thở, muốn nhìn thử xem nàng ta còn có động tác gì nữa.
Vị Long Vương phi kia ( Trời ạ, hai người đều là Long Phù Nguyệt, có chút không dễ viết lắm, để tránh độc giả lẫn lộn, trước tạm thời xưng hô vị công chúa thực kia là Long Vương phi đi ) đứng dưới tàng cây, lại bất động thanh sắc nhìn phong cảnh một lúc lâu, lúc này mới chậm rãi đi đến trước mặt cỗ kiệu.
Thản nhiên nói: "Được rồi, chúng ta trở về thôi."
Bốn kiệu phu kia tựa hồ đối với hành vi như vậy của nàng nhìn quen lắm rồi, đồng loạt đáp ứng, một kiệu phu vén màn kiệu ra, Long Vương phi bước vào cỗ kiệu, đoàn người thế này mới đi về hướng trong thành.
Mãi cho đến khi nhìn không thấy bóng dáng của bọn họ nữa. Long Phù Nguyệt mới từ trong bụi cỏ leo ra.
Trái tim của nàng đang đập bình bịch, không hể nói được là ảm giác gì.
Tay cũng hơi có chút run run, nàng ngước mắt nhìn về hốc nhỏ đó, cắn răng một cái, chạy tới.
Đưa tay mò mẫm bên trong hốc, liền lấy ra một ống trúc nhỏ.
Bật nút lọ ống trúc nhỏ ra, từ bên trong rút ra một tờ giấy nhỏ.
Trên tờ giấy chỉ có ngắn ngủn vài từ: Hổ Phù ở phía sau bức họa Sơn Thủy trong thư phòng.
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ: "Đây là cái gì? Tại sao lại nhắc tới Hổ Phù? Hay là có người có ý định lấy cắp Hổ Phù, mà vị Long Vương phi là tới mật báo ? Như vậy người mà nàng ta muốn thong báo đó là ai vậy?”
Thoáng chốc hàng trăm ngàn câu hỏi kéo đến trong đầu.
Nàng chớp mắt, lập tức đem tờ giấy kia nhét vào bên trong ống trúc một lần nữa, bỏ vào hốc cây
Sau đó đi vài bước, một lần nữa tìm bụi cỏ khá xa cây đại thụ, nằm xuống.
Nàng cũng muốn nhìn xem, người bí mật đến lấy tờ giấy sẽ là ai.
Nàng vừa mới giấu kĩ thân mình không lâu, liền nghe được một loạt tiếng vó ngựa từ xa chạy đến gần.
Nàng lặng lẽ nâng đầu lên nhìn ra phía ngoài.
Chỉ thấy một nam tử cưỡi ngựa chạy tới, nam tử này diện mạo ôn nhuận như ngọc, khóe môi mỉm cười, làm cho người ta vừa thấy tựa như tắm gió xuân.