Cuối cùng một câu còn chưa nói xong, vô số những sợi dây uốn lượn như rắn nhanh như tia chớp bắn mạnh về phía Hoa Tích Nguyệt.
Hoa Tích Nguyệt cười khanh khách, thân mình xoay tròn, phấn ảnh hỗn loạn, hàn quanh mạnh mẽ bay ra, vô số xúc tu bị nó chém rớt xuống dưới.
Từng chỗ bị đứt đều có máu đỏ tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả ao, bồng bềnh trôi theo nước.
Một hồ một rùa tại đây dưới nền đất kích đấu. . . . . .
Thân thể Phượng Thiên Vũ có tố chất nên tỉnh trước. Vừa mới mở mắt liền kêu to một tiếng: “Đừng bỏ rơi ta! Phù Nguyệt nàng không thể tàn nhẫn như vậy được………..”
Vừa trông thấy Cổ Nhược, hắn liền ngẩn ngơ, thất thanh nói: “Đại sư huynh, huynh không thể đưa nàng đi…….”
Đôi mắt Cổ Nhược hiện lên một tia thương hại, trên mặt lại lãnh đạm như nước: “Tất cả đều phải xem lựa chọn của Phù Nguyệt. Chúng ta_______Tùy vào duyên phận thôi.”
“Huynh___” Tâm Phượng Thiên Vũ trầm xuống, hay là đại sư huynh đối với Phù Nguyệt cũng có tình cảm?
Long Phù Nguyệt cũng từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như vỡ nát. Nàng hơi động đậy, mở mắt. Chợt nhớ tới một màn vừa rồi, nàng rùng mình một cái, vội vàng nhìn chung quanh, thấy Phượng Thiên Vũ sắc mặt tái nhợt đang dựa lưng vào một tảng đá. Nàng ‘wow’ một tiếng, bỗng nhiên khóc òa, vội chạy qua, ôm chặt lấy hắn: “Vũ Mao sư huynh, ngươi không được chết! Ta không cho ngươi chết! Ô ô ô, ngươi chết thì ta phải làm sao bây giờ!”
Nàng lắc lắc hắn dậy, không để Phượng Thiên Vũ hôn mê, hắn bị Thận quy bắt được, nội lực bị hút so với Long Phù Nguyệt lớn hơn rất nhiều. Lúc này bị Long Phù Nguyệt lắc đến choáng váng, từng ý nghĩ trôi qua, sao nha đầu này lại có phản ứng kịch liệt như vậy, nàng ở ảo mộng đã trông thấy cái gì? Chẳng lẽ thấy hắn đã chết?
Xem bộ dạng nàng như cha mẹ chết, trong lòng hắn hưng phấn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hơi thở như có như không, bộ dạng có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Hắn bị thương rất nặng, lúc này lại dùng lên Quy Tức Công, nhìn rất giống có chuyện như vậy .
Long Phù Nguyệt run rẩy đưa tay lên mũi xem hắn còn thở hay không, càng thêm bối rối, lật trở người hắn để kiểm tra. . . . . . Miệng thì thào: "Không được, không được, trước hết phải cầm máu, di, hai vết thương sâu kia đâu. . . . . ."
Cổ Nhược ở một bên trông thấy trong lòng tràn đầy buồn bực: “Phù Nguyệt, muội tìm cái gì?”