Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 472: Chương 472: Sao ngươi không đem toàn bộ máu của ngươi cống hiến chứ?? !




Long Phù Nguyệt mở choàng mắt, trước mắt khuôn mặt tuấn tú khuynh quốc khuynh thành gần sát với mình.

Thân mình nàng cứng đờ: “Cửu vương gia? !”

Người ôm nàng đúng là Phượng Thiên Vũ.

Sắc mặt của hắn tuy rằng vẫn là rất yếu ớt trắng bệch, nhưng so với mấy ngày hôm trước lại tốt hơn rất nhiều.

Hắn tức giận trừng mắt nhìn nàng: “Xú nha đầu, mấy ngày không lộ diện, cũng không thèm quan tâm ta chết hay sống, thì ra là chạy đến nơi đây bắt cương thi, trở về ta sẽ tính sổ với nàng. Ngoan ngoãn ở yên đây !”

Cũng không biết là sao lại thế này, vừa nhìn thấy hắn, trái tim của Long Phù Nguyệt nhất thời an tĩnh lại, nàng bắt lấy cánh tay hắn: “Cửu vương gia, ngươi mau nhìn xem, đại sư huynh của ta làm sao vậy? Hắn, hắn —— Thật đáng sợ!”

Cổ Nhược vừa nhìn thấy mỹ vị đã dâng đến tận miệng lại bị người khác cướp đi, trong đôi mắt lạnh lẽo tăm tối lóe ra luồng ánh sáng đỏ rực, ống tay áo vung lên, vô số ánh huỳnh quang bay về hướng Phượng Thiên Vũ.

Phượng Thiên Vũ đem Long Phù Nguyệt kéo ra phía sau, tay trái vung trường kiếm lên, một luồng sáng rực rỡ giống như đao bằng bạc đánh vào vầng sáng màu hồng đó, một tiếng thanh thúy vang lên giống như tiếng đàn. Nhưng không hề chạm được vào người Phượng Thiên Vũ.

Hai bóng người màu trắng nhất thời lại quấn lại với nhau.

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy hai bóng trắng di chuyển, thỉnh thoảng tuôn ra vài tia sáng lạnh lẽo, hoàn toàn nhìn không ra ai là ai.

Tiểu hồ ly khập khiễng chạy tới.

Long Phù Nguyệt đau lòng ôm lấy nó, xem xét thương thế của nó.

Chân trước của Tiểu hồ ly trên có một vết thương rất sâu, lúc này đang ồ ồ đổ máu.

Long Phù Nguyệt vội vã kéo xuống một góc áo ở trên người, băng bó cho nó.

Chợt thấy toàn thân tiểu hồ ly bỗng nhiên căng thăng, nàng theo bản năng ngẩng lên đầu vừa thấy, thấy lão nhân canh giữ mộ, lại xuất hiện lặng yên không một tiếng động.

Trên cánh tay của hắn còn có vết máu chưa khô, hai con mắt lại nhìn chằm chằm Long Phù Nguyệt, nhìn đến mức Long Phù Nguyệt toàn thân sợ hãi: “Thì ra ngươi chính là Thánh nữ, mau đưa tất cả máu của ngươi đều cống hiến cho đại vu sư đi, bệnh của đại vu sư có hi vọng khỏi rồi!”

Trên mặt hắn, tựa hồ là cực độ hưng phấn, trong mắt phát sáng kì dị.

Tiểu hồ ly lên tiếng mắng: “Thúi lắm! Sao ngươi không đem toàn bộ máu của ngươi cống hiến đi? !”

Sắc mặt người nọ vô cùng buồn bã: “Nếu máu của ta có thể cứu đại vu sư, ta sớm cống hiến toàn bộ rồi, cần chi đợiconhồ ly thối như ngươi nói chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.