Đôi mắt của Phượng Thiên Vũ khẽ nhíu nhẹ gần như không thể nhận ra. Phượng Thiên Hành nhìn thấy trên tay của Long Phù Nguyệt đúng là có thanh hình xà đồ đằng, đôi mắt lóe sáng: "Nha đầu kia quả nhiên là đương kim tiểu công chúa Thiên Cơ quốc, nghe nói cũng là thánh nữ của nước Thiên Cơ , nhưng mà ngoài khuôn mặt xinh đẹp, tựa hồ cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa gia giáo tựa hồ cũng không tốt, gần như giống nha đầu hoang dã hơn. Người đâu, đem nàng đi xuống, nhốt cùng tù binh, ban cho các tướng sĩ chọn lựa."
Ban cho các tướng sĩ chọn lựa? Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy đầu óc ong ong một tiếng lớn, nàng cũng thành chiến lợi phẩm? Ông trời ạ, nếu cho nàng chức vị kia, thì so với giết nàng có gì khác nhau! Ô ô ô, làm sao bây giờ? Nàng còn cần sống a?
Có hai vệ sĩ lại đây, không cần phân trần, liền lôi nàng ra ngoài.
Đảo mắt ra đến đại điện, Long Phù Nguyệt bị bọn họ túm hai bên đau đớn, đầu gối bị chạm phải đau đớn đến tận xương tủy, trong đó một người nhìn chằm chằm vào cánh tay trắng như tuyết của nàng, trong mắt toát ra sự thèm muốn, bàn tay cứ cố ý ở trên người Long Phù Nguyệt sờ loạn.
Long Phù Nguyệt không khỏi chửi ầm lên.
Vệ sĩ kia lại cười tà ở cánh tay nàng xoa một cái, nhe răng cười nói: "Thối tiểu nương, ngươi đoan trang cái gì nữa? Ngươi cho là ngươi vẫn còn là công chúa a? Hiện tại bất quá là một kẻ nô lệ, nói không chừng thấy chúng ta có công lớn, hoàng thương vui, sẽ đem ngươi thưởng cho ta......"
Long Phù Nguyệt rùng mình, thưởng cho một kẻ đáng khinh như vậy? So với giết nàng có gì khác nhau! Không khỏi mắng: "Ngươi nghĩ ngươi là gì mà mơ mộng hão huyền! Ngươi cũng không lấy gương soi lại mình đi, bằng ngươi cũng xứng lấy ta......"
Tên vệ sĩ liền nổi giận, trên mặt hắn đúng là có một vết sẹo lớn, hiện giờ giận dữ, khuôn mặt càng trở dữ tợn hơn, liền ở trên người Long Phù Nguyệt nhéo một cái: "Thối tiểu nương, dám can đảm xem thường Đại gia, Đại gia hiện tại sẽ… ngươi!"
Bàn tay duỗi ra định cởi xiêm y trên người Long Phù Nguyệt. (nhok: tên này thật là đáng ghét, ta muốn chặt đứt tay của hắn)
Long Phù Nguyệt trợn tròn ánh mắt: "Ngươi dám động vào ta, ta liền cắn lưỡi tự sát! Xem các ngươi sẽ giải thích với chủ tử các ngươi như thế nào!”
Trong lòng lại kêu rên: "Chết thật, không biết cắn lưỡi tự sát có đau đớn không, ta sợ nhất là đau......"
Người vệ sĩ kia vội ngăn hắn lại: "Duẫn lão Tam, đừng náo loạn, nha đầu kia tốt xấu cũng là công chúa, Vạn tuế gia còn chưa có nói đem nàng ban cho cho ai, nếu chết như vậy chúng ta sẽ gặp phiền phức đấy”.