Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 417: Chương 417: Ta chờ huynh chiến thắng trở về




Cánh môi Phượng Thiên Vũ gợi lên một nụ cười nhẹ: “Đương nhiên! Ban đầu sư huynh đệ chúng ta thường hay luận võ, cho tới bây giờ vẫn chưa thể phân ra thắng bại. Ở nước Diêu Quang tuy rằng chạm mặt, lại không cùng huynh chính thức giao thủ một lần, ta đến nay vẫn lấy làm tiếc, lúc này nếu đã gặp nhau, nhất định sư huynh cũng nên thành toàn ta một lần.”

Hắn chưa bao giờ giống như bây giờ, khát vọng đem vị đại sư huynh này của mình đánh thành đầu heo. . . . . .

Cổ Nhược thở dài, thản nhiên nói: “Được rồi! Ta kỳ thật cũng rất muốn biết, Chiến thần Tu La theo như đồn đãi rốt cuộc lợi hại đến mức nào.”

Phượng Thiên Vũ nhìn nhìn tiểu viện này lịch sự tao nhã theo phong cách cổ xưa, cười tủm tỉm: “Chúng ta là ở trong này động thủ, hay là đi nơi khác? Kỳ thật ta không ngại hủy đi sân nhà của huynh.”

Cánh môi của Cổ Nhược vừa rung, trên mặt cũng có ý cười như có như không: “Rời mười dặm có một nơi hoang dã, đúng là địa phương rất tốt dùng để liều mạng đánh nhau.”

Phượng Thiên Vũ nhìn hắn một cái: “Được! Chúng ta đây còn chờ cái gì?”

Long Phù Nguyệt trong lòng cũng không biết là cảm giác gì, nàng biết đại sư huynh Vu thuật lợi hại, nhưng Phượng Vương gia này nhìn qua cũng không phải thiện lương, vạn nhất có một cái gì sơ xuất. . . . . .

Nàng vươn tay nắm chặt lấy tay của Cổ Nhược: “Đại sư huynh, ta cũng muốn đi!”

Cổ Nhược vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng: “Muội vẫn là ở nơi này ngoan ngoãn chờ ta, đao kiếm không có mắt, sẽ tổn thương muội.”

Long Phù Nguyệt vội nói: “Không sợ, không sợ, chính ta cũng có võ công, ta đứng xa xa cổ vũ cho huynh cũng được.”

Ánh mắt của Cổ Nhược liếc nhẹ về hướng Phượng Thiên Vũ, thấy hắn đứng ở nơi đó tuy rằng nhìn qua bất động thanh sắc, nhưng khuôn mặt so với hắn còn muốn tái nhợt hơn, ngón tay rút vào trong tay áo, chắc là đang nắm chặt thành quyền . . . . . .

“Ai, người này hiện tại chỉ sợ đang cố tâm muốn giết người? Lát nữa đánh nhau, người này nhất định là sẽ dốc toàn lực. . . . . .”

Hắn trời sanh tính đạm bạc, không thích tranh đấu, hiện tại trận này cũng không thể không đánh, đầu của hắn hơi có chút đau.

Hắn cứu nha đầu này, thật đúng là cứu một phiền toái lớn.

Nhìn đôi mắt lo lắng của Long Phù Nguyệt , hắn lắc lắc đầu: “Nghe lời, ngoan ngoãn ở tại chỗ này. Ta rất nhanh sẽ trở lại.”

Xoay người định đi. Long Phù Nguyệt một phát bắt được ống tay áo của hắn, tội nghiệp nhìn hắn: “Vậy. . . . . . Huynh nhất định phải cẩn thận. Ta chờ huynh chiến thắng trở về.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.